Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Hài tử, ngươi còn quá nhỏ, không biết thế gian hiểm ác! Phật giáo quả thực hướng người ta tới lương thiện! Nhưng bên trong Phật Giáo có rất nhiều chó sói khoác da người, hô vang ý chỉ của Phật nhưng lại ăn người ta đến không còn thừa cả xương cốt!"
Lâm Bắc Phàm sờ đầu nhỏ của Kiều Linh Nhi, bắt đầu giáo dục theo hình thức tẩy não: "Bọn họ thích nhất là tiểu hài tử đơn thuần giống như ngươi, bởi vì vô cùng dễ lừa, tùy tiện khoác lác với ngươi vài câu là đã khiến ngươi vui phơi phới, thế là ngươi sẽ có thể quyên góp cho bọn họ nhiều tiền nhang đèn hơn, người nhà ngươi sẽ có thể đóng góp tiền cho bọn họ nhiều hơn, ngươi xem hòa thượng bây giờ có mấy ai không phải bụng phệ, ăn đến mức còn béo hơn cả heo? Có ai là không đeo vàng đeo bạc, nhìn còn quyền quý hơn cả quan lại? Nghe nói có hòa thượng nào đó dùng trân châu để chế thành phật châu, những thứ đó chính là tiền nhang đèn của các ngươi cống cho bọn họ!"
"Nhưng mà, cái này..." Kiều Linh Nhi muốn giải thích, nhưng não nó nhỏ nên nhất thời chưa nghĩ ra được gì để biện giải.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục tẩy não: "Bọn họ chú ý tới lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh, điểm ấy không sai, nhưng ngươi có từng thấy bọn họ làm như vậy chưa? Bọn họ thu nhiều tiền nhang đèn như vậy, tại sao không đi làm việc thiện? Bên ngoài có rất nhiều người nghèo, tại sao bọn họ không chia cho bên ngoài một chút? Phật nói cứu một mạng người còn hơn xây phù đồ cấp bảy, nhưng mà ngươi đã thấy được bao nhiêu hoad thượng cứu người?"
Mặt Kiều Linh Nhi nhịn đến đỏ hồng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được.
"Ngươi lại nhìn chùa miếu của bọn họ đi, rộng lớn vô biên, điêu lan ngọc trụ, quả thực so với hoàng cung còn huy hoàng hơn! Lại nhìn Phật tượng của bọn họ, cao lớn nguy nga, không phải dùng vàng chế tạo thì chính là dùng bạc chế tạo thành, tiêu xài còn xa xỉ hơn cả hoàng đế! Ngươi nói những thứ này phải cần tới bao nhiêu tiền? Ngươi nói xem trong Phật giáo có thể có người tốt gì không? Không có nghiệp chướng đã là không tệ!"
Những gì Lâm Bắc Phàm nói đều là lời nói thật.
Ở thế giới Hồng Hoang, bởi vì sau Tây Du lượng kiếp khí vận Phật giáo tăng mạnh, Phật giáo phát triển cực nhanh, địa vị cất cao vô hạn, trở thành đại giáo đệ nhất thiên hạ cho nên đều được các quốc gia dưới nhân gian tôn kính.
Phật giáo thanh thế lớn, địa vị hòa thượng cao, có rất nhiều đặc quyền, do đó cũng sinh ra rất nhiều vấn đề.
Nhiều người muốn làm hòa thượng, bởi vì có thể không cần nộp thuế.
Nếu không có tiền, không đồ ăn thức uống thì có thể xuống núi hóa duyên, tất cả mọi người sẽ nể mặt Phật mà cho chút đồ ăn và tiền bạc, nếu như ngươi không cho thì chính là không kính phật, là muốn ăn đấm.
Thậm chí khi phạm tội, chỉ cần cạo trọc đầu biến thành hòa thượng là quan phương sẽ không có cách nào bắt ngươi.
Vì thế bên trong các đại tự viện đều xuất hiện rất nhiều hòa thượng ngư mục hỗn tạp, khiến cho khắp nơi ở nhân gian dậy tiếng oán hờn, chôn xuống một mối họa ngầm cho Phật giáo đại kiếp.
Trời cao muốn thông qua lượng kiếp mượn tay Vô Thiên, dọn dẹp sạch sẽ những thứ ô uế này.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, mặt ủ mày chau.
Bởi vì hình tượng của Phật giáo trong lòng hắn đã sụp đổ.
Lâm Bắc Phàm vẫn chưa dừng lừa người: "Nhất là lão đại của Phật giáo, Như Lai phật tổ, bộ dáng bao dung nhân hậu, nhưng hắn chính là kẻ biến Phật giáo thành như bây giờ, quả thực là đại hỗn đản đệ nhất thiên hạ! Mặc dù hắn là Phật nhưng từ trước tới nay đều không làm việc đàng hoàng! Đối với dạng Phật này, chúng ta phải hung hăng phỉ nhổ hắn, công kích hắn, không được noi theo!"
"Đến, ngươi đọc theo ta!" Lâm Bắc Phàm hắng giọng một cái, nhuận yết hầu, sau đó bắc tay thành loa hô to: "Như Lai phật tổ không phải là người, là siêu cấp đại sỏa bức!"
Kiều Linh Nhi giật nảy mình, thế mà lại trực tiếp nhục mạ Phật tổ, ba ba thật là hung hãn!
"Ba ba, ta nghe nói Phật tổ pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, chúng ta mắng hắn như vậy... Liệu hắn có nghe thấy rồi tới thu thập chúng ta hay không?" Kiều Linh Nhi thận trọng hỏi.
"Yên tâm, bọn họ đều đang ốc không mang nổi mình ốc, không cần phải để ý! Nhanh kêu đi!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói, nếu như bọn họ có thể nghe thấy thì đã không có ngươi.
"Như Lai phật tổ... Không phải là người, là siêu cấp... Siêu cấp đại sỏa bức!" Kiều Linh Nhi yếu ớt nói.
"Lớn tiếng một chút, hô khí thế lên!" Lâm Bắc Phàm cổ vũ.
"Như Lai phật tổ không phải là người, là siêu cấp đại sỏa bức!" Kiều Linh Nhi hô to hơn một chút.
"Giọng còn chưa đủ lớn, lại lớn hơn chút nữa, có bao nhiêu lực liền hô to bấy nhiêu, chắc chắn ngươi có thể, mau hô đi! Nếu giọng không đủ lớn, coi chừng thước!" Lâm Bắc Phàm uy hiếp.
Kiều Linh Nhi cũng học theo Lâm Bắc Phàm vung nắm đấm, lớn tiếng nói: "Như Lai phật tổ không phải là người, là siêu cấp đại sỏa bức!"
Lâm Bắc Phàm nghe mà tâm hoa nộ phóng: "Không sai, chính là như thế, phải có khí thế như vậy! Ngươi lại theo ta hô tiếp: "Người trong Phật giáo đều là đại hỗn đản, đại hỗn đản chuyên mê hoặc nhân tâm, không làm việc đàng hoàng!"
Kiều Linh Nhi tiếp tục vung nắm đấm hô lớn: "Người trong Phật giáo đều là đại hỗn đản, đại hỗn đản chuyên mê hoặc nhân tâm, không làm việc đàng hoàng!"
"Chính là như vậy, hô ba lần!" Lâm Bắc Phàm cổ vũ.
Kiều Linh Nhi tiếp tục hô to: Như Lai phật tổ không phải là người, là siêu cấp đại sỏa bức! Người trong Phật giáo đều là đại hỗn đản, đại hỗn đản chuyên mê hoặc nhân tâm, không làm việc đàng hoàng!"
Cứ thế hô ba lần, thở không nổi.
"Hô rất tốt, về sau trước khi tu luyện hàng ngày đều hô một lần, làm như vậy không chỉ giúp luyện ngươi luyện hô hấp mà còn gia tăng ấn tượng cho ngươi, tránh cho về sau đụng phải hòa thượng liền ra vẻ ngốc nghếch, ta đây cũng là vì phòng ngừa chu đáo thôi! Vì ngươi, ta thật đúng là lao tâm vô lực!" Lâm Bắc Phàm đau đầu nhức óc nói.
Về sau Kiều Linh Nhi liền đi theo Lâm Bắc Phàm bắt đầu tu hành.
Sau khi dẫn Kiều Linh Nhi bước lên con đường tu luyện cơ bản xong, Lâm Bắc Phàm liền rời đi, nhưng có hẹn ngày trở về, để kiểm tra xem Kiều Linh Nhi có lười biếng hay không, cũng tiện tăng cường giáo dục tư tưởng chiếm lợi.
Lúc này đã 3-4 năm trôi qua ở thế giới linh khí khôi phục.
Thời gian 3-4 năm đối với tu luyện giả mà nói là không hề dài, chớp mắt cái liền qua, nhưng đối với các thiên kiêu lại vô cùng trân quý.
Rất nhiều thiên kiêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã tu luyện thành thần ma.
Trong số các thiên kiêu bản thổ, hiện nay thần ma đã từ tầm một trăm vị ở quá khứ tăng tới hơn ba trăm vị, chỉ chừng mấy ngày lại có một người đột phá trở thành thần ma.
Thần ma ít ỏi trong quá khứ bây giờ trở nên rất bình thường.
Các thiên kiêu đỉnh tiêm hiện tại cũng bước tới phía trước một bước, trở thành thần ma nhị giai, ví dụ như Viêm đế Tiêu Viêm, bức vương Trần Bắc Huyền, Tu La thần Đường Tam, Lý Tiêu Dao, Hàn chạy trốn.
Còn có mấy người khác cũng bước một bước vượt qua nhất giai, trở thành thần ma tam giai, ví dụ như Ngoan Nhân đại đế, Diệp Thiên Đế, Lâm Vi Vi, Thiên Đạo La Cẩm.
Mặc dù chỉ có hơn ba trăm vị thần ma, nhưng bọn họ đều xuất thân là thiên kiêu, mỗi một người đều có thể lấy một chọi mười, không kém hơn nhân loại ở thế giới Thôn Phệ.
Hiện tại thế giới linh khí khôi phục có thể nói là binh hùng tướng mạnh, bễ nghễ bên trên rất nhiều thế giới.