Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 96


Vân Thiều ngước mắt lên, nhìn vào mắt Vi Oanh, quặp chặt lòng bàn tay lại.
Nàng ấy nghĩ, Oanh Oanh liệu có cảm thấy ta là bạo quân không? Liệu từ giờ có ghét ta không?
Tay Vi Oanh đặt trên bả vai Hoàng đế, cúi đầu, không nói năng gì, thầm nghĩ nên xử trí mỹ nhân ấy thế nào.

Thân thể của mỹ nhân mật thám ấy cực giống với nàng ban đầu, tình tiết trong truyện có rất nhiều, dự rằng là một con thiêu thân nhỏ nhoi ở giai đoạn sau.
Sức ảnh hưởng của cốt truyện có lẽ sẽ không đơn giản là để con thiêu thân nhỏ nhoi kia vỗ cánh bay đi đâu.
Vân Thiều thấy Vi Oanh nín thinh, trong lòng càng thêm bồn chồn, nàng ấy cuộn chặt ngón tay, cẩn thận thu hồi lại gai nhọn trên người mình như chú nhím con, cố gắng biến thành cái dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại.
"Ta đưa bọn họ trả về có được không?" Vân Thiều cứu vãn: "Oanh Oanh thấy có được không?"
Vân Thiều định thần lại, cười với nàng ấy, xoa vuốt gương mặt của Hoàng đế, bảo: "Bệ hạ quyết định là được rồi."
Vân Thiều thở phào nhẹ nhõm, quay người lại triền miên với Vi Oanh.
Những ngày tiếp sau cũng không khác gì mấy.
Lớp tuyết mỏng đọng trên mái hiên bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi làm tan ra, nước tuyết thấm vào lớp đất đen đặc, vài ngọn cỏ xanh biếc tí hon ló đầu ra như bôi dầu.

Nước hồ trong vắt như gương, con chim oanh líu lo trên nhành cây buổi sớm, mấy con chim yến mới bay tới điện Ngọc Lộ đang bay qua bay lại mổ trát lớp bùn xuân để xây tổ mới.
Xuân tới hoa nở, vạn vật như tỉnh giấc.
Vi Oanh đẩy cánh cửa sổ chạm khắc hoa văn ra, phát hiện thấy bên ngoài hoa đào đã nở, nên không khỏi cong khóe môi.

Nàng rướn người ra, ngắt một cành đào nở rộ nhất, cắm vào trong bình nước, định chốc nữa dâng lên bệ hạ.
Vi Oanh nghĩ thầm, cảm giác thử một lần với bệ hạ tốt hơn so với tưởng tượng nhiều.
Trong lòng có một người mình vương vấn, nên thấy những gì đẹp đẽ đều luôn nhớ tới người ấy, để người ấy cũng trông thấy.
Cảm giác như vậy rất tốt, giống như...!có một chốn về.
Nàng tỉa tót lá cành, khóe môi cong lên, cánh cửa sau lưng bị mở ra đánh một tiếng tiếng ầm.
Nụ cười trên gương mắt Vi Oanh đông cứng:...

Tiêu Thiên Tuyết: "Oanh Oanh! Chúng ta đến cung Bảo Vân cưỡi ngựa đi!"
Vi Oanh đỡ thắt eo: "Không đâu, ta đau lưng."
Kể từ ngày hôm ấy khi quan hệ của Tiêu Thiên Tuyết với Quý phi tốt lên, ngày nào nàng ta cũng đều đến cung Bảo Vân cưỡi ngựa, luyện kiếm, ngâm nước nóng, còn nhất quyết muốn kéo Vi Oanh đi cùng.

Đã liền tù tì ba ngày Vi Oanh không có thời gian đến điện Dưỡng Tâm tìm Hoàng đế rồi!
Tiêu Thiên Tuyết tròn mắt: "Đau lưng? Có nghiêm trọng không? Ta đưa tỷ đi khám ngự y nhé."
Vi Oanh lắc đầu: "Không sao, không nghiêm trọng, ta nằm nghỉ là khỏe, các người đi chơi đi không cần lo cho ta đâu."
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu, đánh giá cây kéo trong tay nàng và nhành hoa xinh xắn bên cạnh.

Mắt nàng ta sáng lên: "Nhành đào đẹp quá, Oanh Oanh có thể tặng cho ta không?"
Vi Oanh: "Không, ta..."
Tiêu Thiên Tuyết cười bảo: "Tỷ định mang đi tặng cho bệ hạ đấy à." Nàng ta khẽ giọng hừ một tiếng: "Muốn đi yêu thương bệ hạ thì cứ nói thẳng, ta cũng đâu phải nằng nặc muốn chiếm Oanh Oanh đâu."
Vi Oanh bật cười: "Thiên Tuyết, muội thông minh lên rồi đấy!"
Tiêu Thiên Tuyết bĩu môi: "Ta vẫn luôn rất thông minh mà!"
Nói xong, nàng ta cũng đẩy cánh cửa sổ phòng Vi Oanh ra, trông thấy cả một vùng sắc xuân, đào hồng mới nở ngập tràn, thắp sáng cả mùa xuân.

Nàng ta giẫm thẳng lên bệ cửa sổ, nhảy lên trên cây đào, bẻ lấy một cành hoa, cười híp mắt: "Ta cũng mang một cành sắc xuân tặng cho Quý phi tỷ tỷ."
Vi Oanh: "Muội hiểu chuyện lắm."
Tiêu Thiên Tuyết gài cành hoa đào vào cổ áo, rồi nhảy xuống bãi cỏ, làn váy trăm hoa xòe ra.
Nàng thiếu nữ đứng trong sắc xuân, nụ cười xán lạn rạng rỡ, áp cả khu vườn tràn ngập cảnh xuân, nàng ta vẫy tay với Vi Oanh: "Oanh Oanh, thế ta đi trước đây!"
Vi Oanh gật đầu: "Ừ, đi đi."
Tiêu Thiên Tuyết quay người đi được vài bước, nhớ đến chuyện gì đó bèn quay đầu lại: "Phải rồi Oanh Oanh, tỷ cẩn thận nhé."
Vi Oanh kinh ngạc nhướng mày: "Cẩn thận điều gì?"

Tiêu Thiên Tuyết chạy bình bịch tới, ghé vào cửa sổ nhìn nàng: "Ta nghe nói là í, trong số thị nữ bên cạnh bệ hạ xuất hiện một đại mỹ nhân đẹp lắm, ngày nào cũng muốn dính lấy bệ hạ."
Vi Oanh cong cong mày: "Ồ? Còn có chuyện như thế?"
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu như thể xác nhận chuyện là thật: "Lại chẳng thế! Cơ mà tỷ cũng không cần lo đâu, vốn bệ hạ không biết ai cả, mỗi lần ả kia muốn áp sát thì đều bị mọi người đẩy lui về!" Nàng ta ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ: "Bệ hạ chỉ có thể ở bên Oanh Oanh thôi!"
Đợi đến khi Tiêu Thiên Tuyết đi, Vi Oanh cụp mắt suy nghĩ một lúc, rồi cầm nhành hoa đào kia lên, thong thả đi đến điện Dưỡng Tâm.
Lúc đến điện Dưỡng Tâm, Vân Thiều vẫn đang ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu sớ.

Vi Oanh biết rằng khoa cử sắp tổ chức, lại đang đến thời kỳ mấu chốt của tân chính, nên bệ hạ rất bận bịu, ngoài buổi triều sớm thì những lúc khác không phải là đang cãi nhau với đám triều thần, thì là dùng bút cãi nhau với đám triều thần trên tấu sớ.
Có đôi lúc, dù nằm trên giường, bệ hạ vẫn mất hồn mất vía, nói năng cũng không dễ nghe như trước.
Vi Oanh cảm thấy rất thất bại.
Nhưng nàng vẫn cố gắng làm một người tình săn sóc đạt yêu cầu, không để cho Hoàng đế ngột ngạt thêm nữa, thế là nàng khe khẽ bước đến trước cửa sổ, nhấc đám cỏ đuôi chó đã héo khô héo quắt lên, đổi sang cắm nhành đào mới nở này vào.
Vân Thiều nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên liền trông thấy nhánh đào rạng rỡ kia.
Vi Oanh tiện tay đẩy cửa sổ ra, ném khóm cỏ đuôi chó ra ngoài cửa sổ.
Vân Thiều đứng dậy, nói đầy tiếc nuối: "Đâu cần vứt đi."
Vi Oanh ngoảnh đầu, cười đáp: "Cũ không đi, mới không đến mà, bệ hạ bận làm tiếp đi, không cần quản ta đâu."
Vân Thiều đặt bút xuống, đi đến cạnh nàng, rồi đưa tay ra ôm lấy eo Vi Oanh, tựa cằm lên vai Vi Oanh, cùng nàng ngắm cảnh xuân bên ngoài cửa sổ.
Ngắm được một lúc, Vân Thiều buông tiếng thờ dài yếu ớt.
Vi Oanh cất tiếng hỏi: "Sao bệ hạ lại thở dài?"
Vân Thiều cau mày: "Đến xuân, hoa ở Giang Nam hẳn là đỏ rồi, hẳn là nở khắp núi đồng, không giống như nơi đây, chỉ có thể loanh quanh ở một góc bé tí teo như thế này.

Nếu ngày đó Oanh Oanh đồng ý đi cùng với ta, thì có thể lên núi hái hoa rồi."
Vi Oanh đáp: "Bệ hạ trách ta đấy ư?"
Vân Thiều lắc đầu, vội phản bác: "Đương nhiên không phải! Chỉ cần có Oanh Oanh ở bên, ở đâu cũng đều tốt."

Vi Oanh mỉm cười quay người lại, ôm lấy nàng ấy: "Ngoan."
Vành tai của Vân Thiều lập tức đỏ ửng lên.
Vi Oanh vỗ về Vân Thiều, bảo nàng ấy cố gắng tiếp tục đi xem tấu sớ, chuẩn bị tốt chuyện tân chính, sau khi thu hồi lại được quyền lực, bọn họ có thể cải trang vi hành đi chơi rồi, muốn chơi thế nào thì chơi như thế ấy, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.
Vân Thiều cực kỳ mong ngóng đối với chuyện cải trang vi hành xuôi về Giang Nam trong miệng nàng, lập tức ý chí phừng phừng xắn tay áo lên xem tấu chương, để sớm ngày lật đổ Cung đảng đến Giang Nam chơi với Oanh Oanh.
Thấy cả mặt Hoàng đế là ý chí cố gắng làm việc, Vi Oanh nở một nụ cười của lũ tư bản, rồi buông người xuống cái ghế mỹ nhân, tiện tay cầm một cuốn thoại bản lên.
Những cái ngày làm mọt gạo quá là hạnh phúc đi.
Thế nên ngày trước phấn đấu làm gì, làm cá muối thật tốt.
Đương lúc mê mẩn đọc thoại bản, Vi Oanh bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Bệ hạ, người đọc tấu chương vất vả đã lâu vậy rồi, nghỉ ngơi một lát trước đã."
Giọng nói vừa khẽ vừa dịu dàng, như hạt ngọc rơi xuống khay đá, mềm mại dễ nghe vô cùng.
Tâm trạng Vi Oanh lóe lên, nàng ngước mắt nhìn cung nữ đang nói chuyện, lòng hơi lay động như thể nhìn thấy bản thân mình ngày trước.
Cung nữ đứng bên cạnh Hoàng đế, thân người như ngọc tạc, dung mạo đẹp vô cùng.
Nước da nàng ta trắng lạnh, sống mũi thẳng tắp, đuôi mắt hơi xếch lên, khóe miệng như thể luôn nở nụ cười nhạt.
Vi Oanh chống cằm, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia một cách hoài niệm, trong nguyên tác có nói mỹ nhân mới đến giống bạch nguyệt quang tới tám chín phần, đúng là giống tám chín phần thật.

Thoạt trông, Vi Oanh còn tưởng là mình đang soi gương.
Sức ảnh hưởng của cốt truyện à, không hổ là ngươi.
Nàng ngồi trên ghế dựa mỹ nhân ở góc tường không hề có chút cảm giác tồn tại nào, ả mỹ nhân mật thám hoàn toàn không chú ý đến con cá muối này, chỉ chăm chăm nhìn Hoàng đế.
Thế là Vi Oanh cũng không cất lời, âm thầm quan sát, đánh giá phản ứng của Vân Thiều.
Vân Thiều không thèm ngẩng đầu lên: "Ra ngoài."
Ả mỹ nhân mật thám:...
Vân Thiều tiếp tục vùi đầu vào phê duyệt tấu sớ, vừa hạ bút thoăn thoắt như có thần vừa lạnh giọng khiển trách: "Ai cho ngươi vào? Phúc Thọ đâu? Không có quy tắc thể thống gì."
Vi Oanh không nhịn được bật cười.
Ả mỹ nhân mật thám co rúm lại, tay chân luống cuống, giữa hàng mày tỏ vẻ buồn rầu khiến Vi Oanh cũng cảm thấy không đành.
Vi Oanh tiếp tục xem kịch, thầm nghĩ, chậc chậc, ta thấy còn thương, thế quân thì sao?
Nếu bệ hạ trông thấy gương mặt này, chưa chắc sẽ thế.
Nhưng Vân Thiều vẫn không hề ngẩng đầu, xem từng tấu từng sớ với tốc độ cực nhanh, hệt như cái máy làm việc vô tình.

Ả mỹ nhân mật thám cũng rất cũng đầu mãi không đi, tận chức tận trách đứng cạnh Hoàng đế.
Đến khi xem tấu chương xong, Vân Thiều ngả người vào trong chiếc ghế bành bằng gỗ tử đàn, khép hờ mắt, dáng vẻ như bị ép khô.

Để ý tới người bên cạnh, nàng ấy nhướng mày mất kiên nhẫn nói: "Sao còn chưa đi? Cút đến Hoán Y cục học một tháng quy..."
Giọng nàng ấy im bặt khi trông thấy gương mặt kia.
Vẻ mặt Vân Thiều nhất thời dại ra, mở to mắt, đôi mắt tràn đầy ánh nước, thì thào rằng: "Tiên sinh?"
Vi Oanh hắng hai tiếng một cách chẳng vui vẻ gì.
Lúc Vân Thiều nghe thấy âm thanh, nàng ấy quay đầu nhìn Vi Oanh, rồi lại nhìn mỹ nhân mật thám, lập tức phản ứng lại, sắc mặt trở nên vô cùng u ám: "Ai bảo ngươi đến?"
Đế vương không giận mà uy, sát khí trong mắt phừng phực.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã khiến mỹ nhân mật thám sợ tới mức tái mặt, quỳ xuống đất đáp: "Thái hậu bảo ta đến hầu hạ bệ hạ."
Vi Oanh: Ô hô, quả đúng là có liên quan đến Thái hậu.
Vân Thiều: "Cút!"
Ả mỹ nhân cảm nhận được sát khí trên người nàng ấy, rúm ró lủi đi, lủi ra đến cửa lại bị Hoàng đế gọi lại.
Vân Thiều nhìn ả ta, nghiêng đầu, dịu giọng cười bảo: "Quay về nói với mẫu hậu, đừng tưởng ngươi mang cái gương mặt này là ta không nỡ lòng, nếu để ta trông thấy ngươi nữa thì cũng lắm ta lột cái da mặt ngươi xuống cất đi là được."
Mỹ nhân rùng mình một cái, lủi đi càng nhanh hơn.
Sau khi ả ta cút đi, Vân Thiều ngẩn ngơ lúc lâu, đi đến trước người Vi Oanh, quỳ một chân xuống vùi đầu vào trong ngực Vi Oanh, ôm chặt lấy thiếu nữ.

Như thể rằng như vậy là rốt cuộc cũng được ôm người tình đã lỡ vào lòng lần nữa.
Vi Oanh cong mắt, xoa vuốt đỉnh tóc của Hoàng đế, khẽ giọng bảo: "Bệ hạ vừa nhìn nữ nhân khác."
Giọng Vân Thiều buồn khổ: "Ả ta quá giống với tiên sinh ngày trước."
Vi Oanh ngồi dậy, dùng ngón tay nâng cằm Vân Thiều lên, cười mỉm đáp: "Nhưng ta vẫn giận lắm, sao đây?"
Vân Thiều nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi thẳng thắn nhận sai: "Là ta mơ hồ, Oanh Oanh cứ phạt ta đi."
Vi Oanh cười hỏi: "Bệ hạ muốn phạt thế nào?"
Vân Thiều ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mày đẹp bay vào trong tóc mai đang rủ xuống, từ từ cởi nút áo cổ của mình ra.
Hết chương 93.

Bình Luận (0)
Comment