Tả Nương Tử - Diêm Linh

Chương 41

Khi Lý Bá Trọng trở về Hà Hạ, chuyện của thương khách Hán Tây đã được giải quyết xong xuôi. Lý Nhiễm bị triệu đến thư phòng của Lý Bá Trọng, về nguyên nhân và kết quả của chuyện này, hắn một năm một mười kể rõ ràng, không dám giấu giếm điều gì.

Chuyện là thế này: Lý Nhiễm dùng ba ngàn lượng bạc hối lộ một tiểu quản sự của chi nhánh thương hiệu Hán Tây, mượn của hắn gần ba vạn lượng bạc dưới danh nghĩa cá nhân, nói rõ một tháng sau không những trả đủ mà còn thêm lãi mười phần. Sau khi có được bạc, Lý Nhiễm lập tức đi gặp một đại quản sự của thương hiệu Hán Tây. Vị quản sự này quản lý tổng sổ sách của thương hiệu Hán Tây ở khu vực Hà Hạ. Lý Nhiễm lại dùng một nửa số bạc ba vạn lượng vừa mượn được để hối lộ vị quản sự này, mượn được gần mười lăm vạn lượng, thời gian cũng là một tháng.

Sau khi có được mười lăm vạn lượng bạc này, trước tiên Lý Nhiễm trả hết ba vạn ba ngàn lượng của ngày hôm trước. Sau đó lại dùng số tiền này tiếp tục vươn lên đỉnh cao của thương hiệu Hán Tây. Cuối năm sắp đến, tiền của thương hiệu Hán Tây rất dồi dào. Chỉ trong việc vay và trả nợ, dưới danh nghĩa Lý Nhiễm Hán Bắc phủ đã moi được gần ba mươi vạn lượng bạc từ túi của những thương khách Hán Tây giàu có này, trong đó mười tám vạn lượng được coi là một phần của “chi phí vương phủ”, giao cho những thương khách Hán Tây đến đòi nợ. Hơn mười vạn lượng còn lại được đầu tư vào con đường trà mã kiếm tiền nhất ở khu vực kinh thành. Trước khi trả nợ, hắn dùng tiền của họ để kiếm lợi cho mình trước.

Thế nào là bỏ túi riêng? Những vị quản sự trong các thương hiệu Hán Tây kia chính là lời giải thích tốt nhất.

Sau khi Lý Nhiễm rời khỏi thư phòng, hắn lén lau mồ hôi lạnh trên trán. May mắn thay, mọi chuyện đã qua, cả nửa đời người hắn chưa từng sống nguy hiểm như nửa tháng này. Ba mươi vạn lượng bạc, hắn lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ tay những thương khách kia, ngay cả bản thân hắn cũng còn mơ hồ.

Tam phu nhân nói thật không sai, chỉ cần cho đủ vốn, những người đó thật sự có thể làm được mọi thứ…

Lý Nhiễm bên này cảm thán không thôi, trong thư phòng, Lý Bá Trọng lại nhìn sổ sách im lặng không nói gì.

Hắn có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, ví dụ như tại sao Hán Tây lại đột nhiên đòi “tiền thuê” sớm, rồi ví dụ như tại sao nàng đột nhiên tích cực giúp hắn giải quyết khó khăn…

“Vương gia, Vương phi sai người đến hỏi, buổi tối có cần nàng ấy qua không?” Người hỏi là Lôi Thác, hôm nay hắn vừa theo Lý Bá Trọng đến Hà Hạ.

“Không cần đâu, ta qua đó.” Chẳng phải vừa ốm một trận lớn sao? Sao có thể để nàng ấy chạy qua đây được.

———

Bởi vì vương phủ vẫn còn đang xây dựng,nên Lý Bá Trọng và các nữ quyến đều tạm thời ở trong một viện ba gian ở phía bắc thành. Triệu Nữ Oánh và Triệu Nhược Quân ở gian thứ hai, gian thứ ba là nơi ở của Bạch Khanh.

Hắn chưa bao giờ yêu cầu cả nhà cùng ăn cơm nên ba người phụ nữ cũng rất ít khi ngồi cùng một bàn.

Khi ăn tối, Đồng tẩu hớn hở kể cho Bạch Khanh nghe, nói hắn đã về rồi.

Nhưng mãi đến gần giờ nghỉ ngơi vẫn không thấy bóng dáng ai, xem ra là định ở lại phía trước rồi.

Quả thật, đêm đó nàng không gặp hắn, mãi đến trưa ngày hôm sau, ở bên giường nhỏ của con trai, nàng mới coi như gặp được hắn và cả con gái của hắn nữa.

Thật là một cảnh tượng cha hiền con thảo, xưa nay hắn vẫn luôn yêu thương con cái của mình hết mực.

A Bang đã được nửa tuổi, từ lâu đã học được cách dùng tiếng “a a” để phân biệt mẹ và người khác. Có mẹ ở đó, nó không cần ai cả, dù là cha nó.

Bạch Khanh đưa tay ra, định bế con trai nhưng nó không buông tay, thằng bé được giữ chặt trong lòng cha, dang hai bàn tay nhỏ, chảy cả nước miếng nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, tiện thể “a” hai tiếng với mẹ.

“Nhũ mẫu vẫn còn đang đợi ở ngoài kia.” Bạch Khanh nhẹ nhàng nói, ở trước mặt con trai, giọng nói của nàng tự nhiên sẽ trở nên như vậy.

Lý Bá Trọng đương nhiên sẽ không để con trai đói bụng, hắn bước ra ngoài giao con cho nhũ mẫu, tiện thể bảo tỳ nữ dẫn con gái đi, quay người lại Bạch Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung –

“Lý Nhiễm đã đến tìm nàng?” Hắn nói thẳng vào vấn đề.

Bạch Khanh thầm cười, quả nhiên là vì chuyện này, cái gì cũng không qua mắt được hắn, “Đã đến rồi.” Hơn nữa những chủ ý kia đều là do nàng nghĩ ra.

Nàng đợi sự trách cứ của hắn.

Hắn lại cười, một nụ cười rất vui vẻ, đây dường như vẫn là lần đầu tiên hắn cười thành tiếng trước mặt nàng. Nụ cười khiến Bạch Khanh hơi ngẩn người.

“Nàng đang tính toán cho tương lai của A Bang?” Một tay hắn đặt lên vai Bạch Khanh, cúi người xuống để ánh mắt hai người chạm nhau.

Người phụ nữ này, mỗi lần tích cực đối mặt với thực tế đều là vì người thân yêu nhất của nàng. Vừa giải quyết xong chuyện của Thụy Hoa, quay mặt lại đã bắt đầu tính toán cho con trai rồi. Nàng đang lo lắng việc mình được sủng ái như vậy, con trai có thể sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực. Dù sao thì đến giờ hắn vẫn chưa có con trai đích tôn, nàng sợ sự sủng ái của mình sẽ khiến người khác ghen ghét con trai nên thà bị hắn ghét bỏ.

“Nó có con đường của nó, không phải tính toán là có thể nắm giữ được. Sau này – hãy nghĩ nhiều hơn về người đàn ông của nàng.” Cũng nên đến lượt hắn trở thành “người thân yêu nhất” của nàng rồi. Hắn đứng thẳng người, buông vai nàng ra, “Buổi tối, ta sẽ qua.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn nhìn nàng gật đầu đồng ý buổi tối đợi hắn.

Bạch Khanh quay mặt đi, không muốn hắn nhìn thấy vẻ lúng túng của mình. Cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư này giống như bị l.ột s.ạch quần áo vậy.

——

Buổi tối, hắn đến rất muộn, hình như vị biểu muội kia của hắn uống thuốc nôn mửa khắp nơi khiến tiền viện gà bay chó sủa, một phen hỗn loạn. Cứ tưởng lại mắc bệnh gì nặng, tìm đến ba bốn đại phu đến khám.

Gần giờ Tý hắn mới đến, lúc này nàng đã ngủ say, chỉ để lại một ngọn đèn coi như là sự tôn trọng của nàng dành cho hắn vậy.

Trong giấc ngủ, cảm thấy có người sờ thử trán nàng, Bạch Khanh hé mắt, thấy hắn đang ngồi bên giường, bàn tay to lớn đặt lên trán nàng, “Trán nóng quá.” Giọng hắn rất khẽ.

Bạch Khanh đưa tay sờ trán mình, lắc đầu, “Là tay ngài lạnh quá.” Bên ngoài đang có gió bắc, đi vòng từ tiền viện qua, không lạnh mới lạ.

Hắn nhìn tay mình một cái, không nói gì, lấy ra từ trong ngực một lá thư đưa cho nàng rồi quay người ngồi xuống trước lò sưởi bên giường, hai bàn tay hơ trên than hồng cho ấm.

Bạch Khanh ngồi dậy, tiện tay rút cây trâm ngọc trên chiếc tủ sơn mài đầu giường, búi tóc dài lên tránh để tóc che khuất tầm nhìn.

Thư là Thụy Hoa viết, đầy hai trang giấy lớn, chữ viết rất nhỏ, dường như sợ người khác trách nàng lãng phí vậy. Trong thư nói nàng phải theo nhà chồng đến phương nam rồi, phu quân nàng được điều đến một nơi gọi là Dương Cốc ở phương nam làm huyện lại nên cả nhà phải chuyển đến Dương Cốc, còn nói nhà chồng đối xử với nàng rất tốt, vân vân, tóm lại cả trang giấy đều là hạnh phúc. Cuối thư, nàng còn viết thêm một dòng chữ nhỏ một cách thiếu tự tin, nói là nếu Bạch Khanh định viết thư cho nàng, có thể nhờ người đưa thư đến địa chỉ này.

Sau khi đọc đi đọc lại lá thư hai lần, nàng mới gấp lại cẩn thận, bỏ vào phong bì. Sau đó nhìn ánh đèn cười khẽ, quay mặt lại thấy hắn vẫn đang sưởi ấm, nàng vén chăn xuống giường, ngồi xuống trước mặt hắn, đầu gối hai người chạm nhau, nàng hiếm khi thân mật với hắn như vậy, “Bọn họ rời Tây Bình khi nào?”

“Trước khi ta đến.” Hắn nắm lấy tay nàng.

“Tại sao đột nhiên lại để nhà họ Đào đi phương nam?” Bây giờ hắn là Hán Bắc Vương, việc điều động quan viên đương nhiên đều do hắn quyết định.

“Điều động bình thường.”

Bạch Khanh khẽ gật đầu, nàng còn tưởng lại là sự sắp xếp đặc biệt nào đó của hắn, “Đi phương nam cũng tốt.” Rời khỏi cái nơi thị phi Tây Bình càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không cần quay lại.

Nhìn hàng lông mày cong vút của nàng, hắn đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối trên trán nàng, hồi lâu sau, hắn cúi đầu nhìn ngọn lửa trong lò than, “Nữ Oánh vẫn còn là một đứa trẻ lại còn được nuông chiều, sau này đừng so đo với nó.” Dù sao cũng phải sống chung trong một viện, quá thù địch cũng không tốt.

Bạch Khanh nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, nhếch môi cười, xem ra là bị Triệu Nữ Oánh làm cho không chịu nổi rồi, sợ hậu viện bốc lửa sao? Hay là hắn đã phát hiện ra cái mầm lửa nhỏ trong hậu viện rồi, “Nàng ta không còn là trẻ con nữa.” Điều này hắn cuối cùng cũng phải đối mặt, bởi vì bọn họ mới là phu thê thật sự, là kiểu bạc đầu giai lão. “Yên tâm đi, có ngài ở đây một ngày, ta cũng không dám làm loạn.” Dù nàng có nham hiểm độc ác đến đâu, dùng hết tâm cơ cũng không đối phó được với hắn nên hắn không cần lo lắng biểu muội ngây thơ kia của hắn sẽ bị nàng làm hại.

Hắn không có ý đe dọa nàng, người phụ nữ này luôn thích coi hắn là kẻ thù, sự phòng bị vừa mới thả lỏng, một câu “Nữ Oánh” lại khiến nàng cảnh giác trở lại giống như một con nhím.

“Chúng ta thương lượng một chút được không?” Bạch Khanh nắm lấy ngón tay hắn, có lẽ có một cách có thể khiến hậu viện của hắn yên ổn hơn một chút.

Lý Bá Trọng không trả lời nhưng lông mày hắn hơi nhướng lên, ý bảo nàng cứ nói tiếp.

“Ta hứa với ngài, khi ngài không ở đây, ta sẽ là một tam phu nhân ngoan ngoãn.” Chịu đựng uất ức nàng vẫn có thể nhẫn nhịn, “Chỉ cần ngài để A Bang sau này theo nghiệp văn.” Hắn giỏi võ, con trai theo nghiệp văn có lẽ tương lai sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không trở nên giống như hắn.

“Nàng cho rằng ta sẽ đồng ý sao?”

Mím môi, quả thật là không mấy khả năng, “Nhưng lỡ như một ngày nào đó, ta và Nữ Oánh của ngài trở mặt thành thù, ngài sẽ làm thế nào?” Giọng nàng càng giống như đang làm khó hắn.

Lý Bá Trọng chỉ cười, chuyện của phụ nữ, hắn xưa nay rất ít khi để ý, luôn cho rằng bọn họ chỉ làm ầm ĩ lên thôi.

Đàn ông xưa nay vẫn luôn xem thường bản lĩnh của phụ nữ như vậy…

——-

Bỏ qua đôi nam nữ trong căn phòng nhỏ này, hãy bay lên tầng mây, nhìn về một thành nhỏ ở phía bắc Kỳ Sơn, nơi đó có một vị quý nhân đang sinh sống.

Vị quý nhân này sẽ mang đến cho Lý Bá Trọng một đòn giáng mạnh, đương nhiên cũng sẽ mang đến cho hắn một cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment