Tả Nương Tử - Diêm Linh

Chương 56

Cuối cùng, hắn vẫn đưa nàng cùng vào kinh.

Ở trạm dịch huyện Âm Dịch, họ gặp một người đàn ông trung niên họ Trương, Lôi Thác gọi người đàn ông trung niên đó là “Tướng quân”.

Vị Trương tướng quân đó nói, từ đây về phía đông, trong núi Gia Sơn có một con suối khô cách đây mấy hôm đột nhiên phun nước ra, cột nước cao gần năm sáu trượng chảy không ngừng như một con rồng nước, rất kỳ lạ, mời hắn tiện đường đến xem.

Hắn đồng ý.

Ngày hôm sau họ đến Gia Sơn, không có rồng nước nào cả, chỉ có một vũng suối núi đục ngầu có thể xem. Hắn vẫn rất hứng thú, đương nhiên không phải với vũng suối đục kia mà là với đội quân đóng tại Gia Sơn. Đó là quân của Vương gia Nhạc Thương. Vị tướng quân họ Trương đó cũng là người của Nhạc Thương nhưng lại cung kính hắn khác thường.

Quả không hổ danh là trọng địa kinh thành, mọi ngóc ngách đều ẩn chứa âm mưu. Người có thể sống yên ổn ở đây, không phải quỷ thì cũng là thần, nói chung không phải là người.

Chưa đến kinh thành, ngoài hào thành đã có xe ngựa của Lý gia đợi sẵn để đón họ. Nàng nghe hắn nói, lần thọ yến này sẽ không tổ chức lớn nhưng khi đến Lý phủ, nàng mới nhận ra điều hắn nói không tổ chức lớn khác xa với tưởng tượng của nàng – những người trẻ tuổi của Lý gia không thiếu một ai đều có mặt đầy đủ, bao gồm nhị gia, tam gia và cả quan viên Hán Bắc, quan viên kinh thành, khắp nơi đều là người.

Bạch Khanh dẫn con trai đi vòng qua con ngõ nhỏ đến hậu viện, chuyện ở phía trước tốt nhất là không nên xen vào.

Theo con ngõ nhỏ, hai mẹ con đi về phía đông. Thằng bé tranh đi trước mẹ mở đường, có lẽ là từ nhỏ đã quen với việc theo nàng đi khắp nơi, thằng bé không hề sợ hãi môi trường lạ chút nào.

Cuối con ngõ nhỏ có một cánh cửa, đẩy cửa ra là khu vườn của Lý phủ, nơi nàng thường đến khi sống ở đây.

Cánh cửa đã thay rồi – bởi vì trận kiếp nạn ở kinh thành, Lý phủ bị cháy gần hết, mọi thứ đều được thay mới.

Không đổi chỉ có khu vườn đầy hoa mộc hương này, cành lá leo khắp nơi, đi trong đó, áo quần vương hương.

Kiễng chân bẻ hoa, định lát nữa cắm vào bình hoa của Triệu thị, Triệu thị thích hoa mộc hương. Đến mùa hoa, cách vài ngày lại cho người bẻ một cành cắm vào bình hoa, cho nước vào, ba bốn ngày không tàn, hương thơm thoảng khắp phòng.

Bẻ hai cành, ôm vào lòng, quay người định gọi một tiếng “A Bang” lại thấy một người đàn ông đứng ở cuối hành lang. Nàng quen người này, là huynh trưởng của Lục Y Vân kia.

Ánh mắt thoáng qua nhau, Lục Sĩ Nguyên lùi lại một bước nhường đường đi, khẽ cúi đầu.

Hắn đưa muội muộ đến, vì phía trước quá đông người, vốn định đi vòng ra ngoài, không ngờ lại gặp nàng ở đây.

Hai người không quen biết, nên không có lý do để nói chuyện. Bạch Khanh cứ vậy đi ngang qua hắn mang theo một mùi hương hoa thoang thoảng.

“A Bang.” Bạch Khanh quay đầu gọi con trai.

Thằng bé đang háo hức với thanh kiếm đeo ở thắt lưng Lục Sĩ Nguyên. Nghe tiếng gọi khẽ của mẹ mới lưu luyến đi theo.

Giữa tiếng áo lụa phất phới, hai mẹ con biến mất trong những dây leo, chỉ còn lại người đàn ông đứng vững vàng bên cạnh hành lang.

Rung động thường là không báo trước và không có lý do gì cả. Có lẽ chỉ vì cái nhìn thoáng qua đầy ngơ ngác đó, mùi hương hoa thoang thoảng đó. Chỉ tiếc, có những rung động có kết quả, có những rung động vĩnh viễn không bao giờ có.

—–

KhiTriệu thị trở về phòng, Bạch Khanh đang cầm ống tre đổ nước vào bình hoa. Nhìn cảnh tượng này, Triệu thị không khỏi mỉm cười.

“Phu nhân.” Bạch Khanh đặt ống tre xuống, khẽ cúi người chào Triệu thị. Nàng vẫn xưng hô bà là “Phu nhân”.

“Đi vòng từ phía vườn hoa sang sao?” Triệu thị nhìn những cành hoa mộc hương trên bàn, đưa tay kéo Bạch Khanh ngồi xuống.

“Vâng, phía trước đông người quá, sợ A Bang quấy phá  nên đã đi vòng từ phía vườn hoa sang trước rồi.”

“A Bang đâu rồi?” Triệu thị nhìn quanh.

“Có lẽ lại đi bắt côn trùng rồi ạ.”

Triệu thị thu hồi ánh mắt nhìn Bạch Khanh trước mặt, hồi lâu sau thở dài một tiếng, “Gầy đi rồi, theo nó đi khắp nơi, chắc đã chịu không ít khổ cực phải không?”

“Không có, ngài ấy đối với ta rất tốt.” Công bằng mà nói, Lý Bá Trọng không hề để nàng chịu nhiều khổ cực.

Hai người chưa kịp nói chuyện nhiều, Triệu Nữ Oánh, Triệu Nhược Quân, Lục Y Vân và một số nữ quyến mặc xiêm y lộng lẫy đã bước vào cửa. Thân phận của Bạch Khanh thấp kém, không tránh khỏi những lời hỏi thăm phức tạp.

“Mẫu thân, phu nhân Thái úy đến rồi ạ.” Triệu Nữ Oánh đỡ cánh tay Triệu thị, khẽ nói vào tai bà. Từ đầu đến cuối, nàng ta không hề nhìn Bạch Khanh một cách nghiêm túc.

“Vậy chúng ta ra tiền viện đi.” Khóe miệng Triệu thị nhếch lên, chuyển sang vẻ đoan trang.

Một đám phụ nữ vội vàng theo sau Triệu thị, bước đi vội vã.

Trong phòng lại trở nên trống không.

Bạch Khanh nhặt cành hoa mộc hương trên bàn cắm vào bình hoa rồi đặt bình hoa lên bàn trước cửa sổ.

Sau đó bước ra khỏi cửa, men theo con đường nhỏ tìm kiếm bóng dáng A Bang.

Vẫn ở trong khu vườn đầy hoa mộc hương đó, nàng tìm thấy con trai rồi dành cả một buổi chiều xem con trai nó luồn lách trong đám hoa để bắt côn trùng.

Đến chiều tối, có người hầu đến tìm, nàng mới kéo bàn tay nhỏ bé dơ bẩn của con trai về phòng.

“Lát nữa, nhớ gọi tổ phụ tổ mẫu nhé.” Bạch Khanh rửa sạch tay và mặt cho con trai, thay cho nó một bộ quần áo long trọng.

Thằng bé chỉ gật đầu cũng không biết có nghe hiểu thật không.

Bữa tối được tổ chức ở đại sảnh của Lý phủ, tổng cộng sáu bàn, đa số là người nhà, cộng thêm mấy quan viên Hán Bắc, những khách khứa ban ngày không một ai ở lại. Thì ra đây là cái mà hắn nói không tổ chức lớn.

Chỗ ngồi của Bạch Khanh sát cạnh Triệu Nhược Quân, không ở bàn chính nhưng sát cạnh bàn chủ. Cùng bàn với họ còn có Lục Y Vân. Xem ra vị Lục tiểu thư này gả vào Lý gia là chuyện gần như đã định rồi, nếu không cũng không thể xuất hiện trong bữa tiệc như vậy. Chỉ là không biết phu quân của nàng ta có phải là Lý Bá Trọng hay không.

“Tổ phụ, tổ mẫu –” Giọng A Bang rất trong trẻo khiến mọi người nhất loạt khen ngợi, ngay cả Lý phụ xưa nay nghiêm nghị cũng mỉm cười vuốt râu.

Thế là cả tối A Bang đều ở lại bàn chính, bên cạnh tổ phụ tổ mẫu. Mãi đến khi ngủ gật mới được người hầu bế trả lại cho Bạch Khanh – người mẹ ruột này.

——

Buổi tối, nàng không nghĩ hắn có thể đến nên đã cài then cửa sớm, trước khi tắt đèn, cánh cửa vang lên hai tiếng, mở cửa ra là hắn.

“Làm gì vậy?” Bạch Khanh vội vàng theo sau Lý Bá Trọng, bởi vì hắn đã bế đứa con trai đang ngủ say cho Lôi Thác đang đứng ngoài cửa.

“Mẫu thân muốn đưa A Bang qua ngủ một đêm.”

“Nó ban đêm sẽ quấy khóc đấy.”

“Không sao.” Hắn đóng cửa lại, cài then rồi quay đầu, “Không nỡ sao?”

“Chỉ là lo lắng nó ban đêm quấy phá làm phu nhân không ngủ được.”

“Phu nhân?” Hắn không thích cách gọi này lắm, “Cách gọi này cần thay đổi rồi.”

Bạch Khanh không đáp lời, bởi vì nàng cũng không biết nên đổi thành gì. Trong số những người phụ nữ của hắn, hình như chỉ có Triệu Nữ Oánh mới đủ tư cách được gọi như vậy phải không? “Tối nay ngủ ở đây sao?”

“Không thì ngủ ở đâu?” Hắn hỏi ngược lại nàng.

Bạch Khanh im lặng không nói gì, quay người đi trải lại giường chiếu.

“Họ bảo ta nhận Lục Y Vân kia.” Hắn tựa vào thành giường, dường như chỉ là nói chuyện phiếm.

Bạch Khanh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ đáp một tiếng “Ừm”.

“Cha nói chỉ có A Bang một mình thì không được.” Hắn ngửa đầu ngã xuống giường, làm rối tung ga trải giường nàng vừa trải xong, “Nàng nói sao?”

“Ta đâu phải chàng, nói sao đây?” Nàng đẩy tay hắn ra, kéo thẳng ga trải giường.

“Nàng nói gì cũng được, ta nghe theo nàng.”

Bạch Khanh liếc xéo hắn một cái, “Tự mình không muốn lại đổ hết lên đầu ta, để ta làm người xấu. Dù sao ta cũng không thể làm gì chàng được, phải không?”

Lý Bá Trọng cười tự do, “Lục Y Vân trông khá tốt, sao nàng biết ta không muốn?”

“Muốn thì còn kéo dài đến hôm nay sao?” Lục Y Vân đâu phải mới xuất hiện hôm nay, hắn vẫn luôn kéo dài không quyết định, rõ ràng vấn đề không đơn giản.

“Khanh Nhi…” Hắn vân vê cổ tay nàng, cảm nhận sự cứng đờ thoáng qua của nàng. Hắn hiếm khi gọi nàng như vậy, mỗi lần gọi, nàng đều cứng đờ một chút. May mắn là thời gian cứng đờ ngày càng ngắn lại, “Chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa nhé? Muốn con gái.”

Bạch Khanh cười, “Làm gì có chuyện tùy ý như vậy, nói muốn con gái là có được sao, hơn nữa, Lý gia các người muốn chẳng phải là dòng dõi sao? Sinh con gái có ích gì?”

“Có con gái có thể bầu bạn với nàng.”

Trong khoảnh khắc, nàng lại bị hắn làm cảm động. “Lỡ như… sinh ra là con trai thì sao?”

“Sinh tiếp.”

“… ” Bạch Khanh cười quay lưng đi, hồi lâu, hai giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay Lý Bá Trọng, “Có phải định đưa A Bang đi không?” Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn cố ý bế con trai sang chỗ khác ngủ, bây giờ lại đột nhiên muốn nàng sinh con gái, sao nàng có thể không nghi ngờ?

Lý Bá Trọng đưa tay ôm lấy eo nàng. Nàng quá nhạy cảm, bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng có thể nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment