Bất kể là dân thường hay quan lớn, tế tổ đều là một việc trọng đại. Dù triều đại có thay đổi thế nào, tổ tiên vẫn là những người không thể quên cúng bái. Đó là truyền thống, truyền thống coi trọng chữ hiếu.
Cho nên vào những ngày như thế này, dù có bao nhiêu quy tắc phức tạp cũng đều trở nên trang trọng.
Từ đường của Lý gia ở Đông phủ.
Từ sáng sớm, trời còn chưa sáng, Đông phủ đã đèn đuốc sáng trưng, người hầu đều lặng lẽ bận rộn. Bạch Khanh tìm một chiếc áo trắng, thêm một chiếc váy lụa màu xanh đậm rồi lau đi lớp phấn son trên mặt, cũng coi như đã ăn mặc sạch sẽ.
Trước gương, Phượng Tuyên đang định khen ngợi. Bạch Khanh lại đưa tay vẽ thêm hai nét ở đuôi lông mày. Sao nàng lại quên mất, nàng là yêu tinh mà, để trấn an người lớn tuổi trong Lý gia, nàng phải cẩn thận trong mọi hành động mới được.
Phượng Tuyên không khỏi thầm bĩu môi, hai nét vẽ đó thật sự là vẽ rắn thêm chân.
Khi mặt trời lên cao bằng ngọn cây, Bạch Khanh bắt đầu đi về phía Đông phủ.
Đông phủ lớn hơn Tây phủ, là khu nhà chính của vương Lý phủ gia, nơi ở của hầu hết những người quan trọng trong gia đình. Tây phủ được dành riêng cho Lý Bá Trọng. Hắn là đích tôn trưởng, đến tuổi này vẫn chưa cưới hỏi chính thức là vì có ý định sau này sẽ cưới một vị phu nhân quyền quý, Tây phủ là nơi ở riêng biệt dành cho hắn.
Trong sảnh nghỉ chân bên cạnh từ đường, Bạch Khanh chọn một góc ngồi xuống. Từ chỗ nàng nhìn ra, gần như có thể quan sát được chỗ ngồi của tất cả mọi người. Lúc này, người vẫn chưa đến đông đủ, Lão Vương gia và Lão Vương phi cũng chưa tới.
Lý Bá Trọng thì đã đến, đang đứng cùng mấy người thanh niên trên hành lang có mái che bên ngoài cửa. Lúc nàng vừa bước vào, hắn quay mặt nhìn nàng một cái, không có biểu cảm gì đặc biệt.
Bạch Khanh không kịp nghĩ xem hắn có hài lòng với trang phục của nàng hay không, bởi vì nàng đang mải tìm kiếm những bé gái có mặt.
Tổ tiên Lý gia chắc chắn đã cầu được phúc con cháu. Nhìn quanh chỉ thấy toàn đàn ông, bé gái chỉ lác đác vài người. Bạch Khanh nhìn từng người một: không phải, không phải, không phải, không phải.
Không có một ai đúng tuổi!
Có lẽ còn chưa đến, Bạch Khanh âm thầm tự an ủi.
Đang tự an ủi, nàng nghe thấy bên ngoài cửa ồn ào náo nhiệt. Người lớn trẻ nhỏ trong nhà nghe thấy tiếng ồn cũng đều đứng dậy đi ra, như thể đi đón ai đó.
Phượng Tuyên thò đầu nhìn ra ngoài một chút rồi nói với Bạch Khanh rằng Lão Vương gia và Lão Vương phi đã đến, phải nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.
Bước chân Bạch Khanh không đủ nhanh nhưng cũng vừa kịp lúc, đúng lúc ở cửa đối diện với Vương gia và Vương phi. Lão Vương gia không có biểu hiện gì, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, có lẽ ông còn chưa hiểu người phụ nữ trước mặt là thiếp của đứa cháu nào. Con dâu và cháu dâu trong nhà thật sự hơi nhiều, chưa chắc đã nhớ hết.
Còn Lão Vương phi thì nhìn Bạch Khanh thêm hai lần. Lần đầu là lướt qua, lần thứ hai là đánh giá, đến lần thứ ba thì nhìn từ trên xuống dưới, có lẽ là để xác định nàng không phải là loại phụ nữ có thể giữ chân được người đàn ông tốt.
Bạch Khanh khẽ khuỵu gối hành lễ, coi như đã ra mắt trưởng bối của hắn. Chỉ là đầu gối còn chưa kịp duỗi thẳng, nàng đã bị mọi người chen lấn đẩy ra sát ván cửa.
Lý Bá Trọng là người cuối cùng bước vào cửa. Bạch Khanh ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi lộ vẻ tủi thân, xem kìa, người nhà ngươi lại bắt nạt người rồi.
“Đại ca, mau lên!” Một người thanh niên mười bảy mười tám tuổi đứng trong đám đông gọi lớn với Lý Bá Trọng. Đây là đích trưởng tử của Tam gia, tên là Lý Thúc Kỳ.
Lý Bá Trọng đáp lời rồi bước nhanh đi.
Bạch Khanh thì cúi đầu, trở về góc của mình.
Lễ tế được cử hành vào giữa trưa. Sau khi cả nhà lớn nhỏ lần lượt thắp hương bái lạy, mặt trời đã xế bóng, mọi người đều đói bụng nhưng ở đại sảnh phía trước đã bày sẵn tiệc.
Tổng cộng có tám mâm, chỗ của Bạch Khanh vẫn được đặt ở một mâm trong góc, mâm này toàn là các thiếp thất.
Sự bài xích của phụ nữ thường không quá cao siêu, chỉ là vài người ghé tai nhau nói nhỏ trước mặt ngươi rồi bỏ mặc ngươi một mình ở đó, chứng tỏ ngươi là người bị cô lập.
Trò này đối với Bạch Khanh mà nói thật sự quá nhỏ cho nên nàng không mấy để ý. Nàng nhặt đũa lên vẫn cứ ăn món của mình. Đói cả ngày, vốn tưởng rằng chuyến đi Đông phủ này sẽ có thu hoạch, kết quả lại chẳng có gì. Tâm trạng vốn đang phấn chấn giờ đều chuyển thành đói bụng. Xem ra muốn tìm được Bình Nhi, vẫn phải tiếp tục dây dưa với gia đình này mới được.
“Đại ca – huynh uống nhiều rồi phải không?” Gần phía bàn chủ dường như có chút vấn đề, hơi ồn ào.
Lý Tu Cạnh, người mấy ngày trước đến Nguyệt Giã Uyển đang xách bình rượu đứng bên cạnh Lý Bá Trọng, tay còn lại bưng một chén rượu đầy, bên cạnh hắn có mấy người huynh đệ Lý gia đang ngăn cản. Xem ra vị huynh đài này định gây chuyện?
“Các ngươi tránh ra hết, ta chỉ muốn kính đệ đệ ta một chén rượu. Bá Trọng, nếu ngươi nể mặt ta thì uống chén rượu này đi. Nếu ngươi coi thường ta, ngươi không uống, ta cũng chịu.” Lý Tu Cạnh đưa chén rượu ngang mặt Lý Bá Trọng.
Lý Bá Trọng nhìn chén rượu, hồi lâu không lên tiếng.
“Tốt thôi, ta đây thân phận thấp kém, không dám kính ngươi, chén rượu này ta tự phạt.” Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi tiếp tục rót vào chén.
Những người huynh đệ Lý gia bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn cản nhưng càng ngăn cản, vị huynh đài này càng hăng.
Lý Bá Trọng thì vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nói gì.
Mãi đến khi người lớn nhất lên tiếng: “Tu Cạnh, ngươi đang làm trò say rượu gì vậy!” Lão Vương gia đập mạnh tay xuống bàn.
Trong đại sảnh nhất thời im lặng như tờ.
Lý Tu Cạnh buông bình rượu và chén rượu trong tay ra, quỳ phịch xuống đất khóc nức nở, “Tổ phụ, cháu biết thân phận mình thấp kém cho nên mới đến tạ lỗi với Bá Trọng, xin đệ ấy nể tình huynh đệ, đừng ép cháu nữa.” Hắn nắm lấy chân Lý Bá Trọng, thậm chí còn dập đầu xuống đất.
Phen này thì thật hay rồi, nhìn vợ lẽ con cái của Lý Tu Cạnh cũng đều quỳ xuống đất khóc nức nở.
Những người huynh đệ bên cạnh khuyên can cũng đều đứng im một bên. Phần lớn bọn họ đều là con thứ, đương nhiên là giúp Lý Tu Cạnh, người cũng là con thứ. Hơn nữa, từ khi Lý Bá Trọng bắt đầu nắm quyền quân cơ ở Hán Bắc, hắn không ít lần ngấm ngầm gây khó dễ cho họ. Thằng nhóc này chú trọng bồi dưỡng thế lực của riêng mình, đang từng bước xâm chiếm địa bàn của họ. Họ cũng sớm đã có giận mà không dám nói. Hôm nay vừa vặn gặp Lý Tu Cạnh làm ầm ĩ như vậy, đương nhiên là phải giúp hắn làm cho sự việc lớn hơn mới đúng, thế là mọi người đều đứng ngoài xem.
“Tu Cạnh, đứng lên! Sao lại có chuyện huynh trưởng quỳ lạy đệ đệ!” Lão Vương gia giận dữ quát.
Lý Tu Cạnh là cháu đích tôn đầu tiên của Lão Vương gia. Tục ngữ có câu “trưởng tử trưởng tôn” là cội rễ của người già, từ nhỏ đã được yêu thương hết mực. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ thấy chiêu của Lý Tu Cạnh quả là cao tay. “Tổ phụ, nỗi khổ của Tu Cạnh, cháu không thể nói với người được…” Một người đàn ông to lớn khóc lóc như vậy thật khiến người ta rợn tóc gáy.
“Bá Trọng, bảo đại ca cháu đứng lên!” Lão Vương gia ra lệnh cho Lý Bá Trọng như vậy. Chuyện hắn gây ra thì phải để hắn giải quyết.
Lý Bá Trọng từ từ đứng dậy, nhìn Lý Tu Cạnh đang quỳ trên đất hồi lâu rồi mới nói: “Đại ca, có gì thì đứng lên rồi nói.”
Lý Tu Cạnh thấy Lý Bá Trọng đã xuống nước, trong lòng đoán chắc chuyện này dễ giải quyết rồi, bèn ngẩng đầu nắm lấy tay Lý Bá Trọng, “Bá Trọng à, đại ca chỉ có một người bà con họ hang này thôi. Coi như thương xót đại ca từ nhỏ đã mất mẹ, không nơi nương tựa, ngươi tha cho Chu Uy đi. Đại ca ta sẽ nhớ ơn ngươi suốt đời.”
Vẫn là vì chuyện tranh giành quyền lực! Những người huynh đệ này của hắn, đánh trận bên ngoài thì chẳng ai dụng tâm, tranh giành địa bàn bên trong thì người nào cũng giỏi hơn người nào, ngay cả thủ đoạn khóc lóc của đàn bà cũng dùng đến!
Hôm nay hắn mà đồng ý, sau này những chuyện như thế này sẽ xảy ra liên tục. Cho nên chuyện này…
“Đại ca, chỉ riêng chuyện này ta không thể đồng ý với huynh.”
“…” Lý Tu Cạnh ngạc nhiên.
Mọi người cũng ngạc nhiên, hắn trả lời quá nhanh.
“Được… được…” Lý Tu Cạnh đương nhiên là không giữ được mặt mũi nữa rồi. Khóc cũng đã khóc, quỳ cũng đã quỳ, bây giờ chỉ còn cách tự làm mình bị thương để uy hiếp. Thế là hắn nhặt mảnh sứ vỡ trên đất định đâm vào người.
Lý Bá Trọng đương nhiên không thể để hắn làm vậy, đưa tay nắm chặt cổ tay hắn, hai huynh đệ cứ thế giằng co.
Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến Lão Vương gia ngất xỉu, vội vàng bảo con cháu có mặt tiến lên ngăn cản, thế là đại sảnh trở nên hỗn loạn.
Náo loạn một hồi, không biết ai nhắc đến những điều không tốt của Lý Bá Trọng, thế là trong đại sảnh dần xuất hiện những lời bàn tán về hắn, ví dụ như hắn tính khí không tốt, ví dụ như hắn không nghĩ đến đại cục, ví dụ như hắn tùy hứng làm bậy, đương nhiên trong đó cũng bao gồm việc nạp Bạch Khanh, loại phụ nữ này làm thiếp, mà đắc tội với nhạc phụ tương lai, vân vân.
Càng náo loạn, trong đại sảnh càng chia thành ba phe rõ rệt: một phe nhắm vào Lý Bá Trọng, một phe bảo vệ hắn và một phe giữ thái độ trung lập.
Người ta nói con cháu đầy nhà là phúc nhưng Lý gia trông chẳng giống chút nào!
Bạch Khanh đứng ở góc vốn định không can dự vào, nhìn đám đàn ông kia ầm ĩ, nước miếng văng tung tóe, nàng không muốn đến gần. Nhưng những người phụ nữ Lý gia đều đã đi qua đó, khóc lóc om sòm. Nàng với tư cách là sủng thiếp hắn đưa về, không tham gia vào dường như không đủ nghĩa khí. Hơn nữa, chuyện của nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà này đưa ra bàn luận công khai, muộn còn hơn không.
Bạch Khanh lặng lẽ chen vào đám đông ồn ào, bị xô đẩy, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Nếu ngươi còn để ý đến danh tiếng của Lý gia thì đã không đưa loại phụ nữ này vào đây!” Có người bắt đầu chỉ trích nàng.
Bạch Khanh từ từ trốn ra sau lưng Lý Bá Trọng. Đây đều là chuyện nhà hắn, phải để hắn tự giải quyết mới đúng. Nàng chỉ việc đứng, không có trách nhiệm lên tiếng.
Lý Bá Trọng giơ tay ra hiệu cho những người huynh đệ bên cạnh đừng tranh cãi nữa, nhìn người huynh trưởng Lý Tu Cạnh đối diện. Đối phương lúc này dường như đã giận quá hóa điên nhưng vẫn còn đang rơi nước mắt.
Hắn ghét nhất nhìn thấy đàn ông con trai khóc.
“Đại ca, nếu hôm nay huynh không làm ầm ĩ như vậy, có lẽ ta sẽ còn bỏ qua cho Chu Uy.” Hắn đưa tay lau vết rượu bắn lên má, “Bây giờ, ta xin nói thẳng trước mặt tổ phụ, nếu Chu Uy không rời khỏi Đông quân trong vòng một tháng thì cứ chuẩn bị sẵn quan tài cho hắn, ta sẽ đích thân đưa hắn về Tây Bình.”
“Ngươi…” Lý Tu Cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay đấm tới. Lý Bá Trọng hơi lùi người về phía sau, chẳng ngờ lại đúng ngay giữa hai hàng lông mày của Bạch Khanh. Lập tức, máu từ mũi nàng chảy ra. Xem ra sau lưng hắn cũng không phải là một nơi an toàn.
“Phu nhân, người không sao chứ?” Phượng Tuyên nhanh tay lấy khăn tay ra bịt mũi cho nàng.
Toàn bộ khung cảnh chỉ có một chữ để diễn tả – loạn.
Lão Vương gia tức giận đến run cả người, giật lấy cây gậy chống từ tay người hầu bên cạnh, tiến lên đánh cho Lý Bá Trọng một gậy. Ông lão này thật thiên vị! Bạch Khanh một tay bịt mũi, một tay kéo tay áo Lý Bá Trọng lùi lại phía sau. Dù sao hắn cũng là người đàn ông của nàng, lúc quan trọng vẫn phải giúp đỡ.
Cũng may có mọi người khuyên can, cuối cùng cũng không để Lão Vương gia đánh xuống gậy thứ hai. Nếu gậy thứ hai mà trúng thì thật nguy hiểm, vì nó nhắm thẳng vào đầu.
Trong cảnh xô đẩy, Lý Bá Trọng và Bạch Khanh bị tách ra khỏi đại sảnh. Hôm nay đúng là năm hạn, chỉ có hai người họ bị thương.
Bạch Khanh một tay bịt mũi, một tay đưa ra xem vết máu do bị đánh trên cánh tay hắn, mắt rưng rưng – vì bị va vào.
Lần này Lý Bá Trọng không hề ngăn cản sự thân mật tự tiện này của nàng.
Lúc này, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên người hai người, một màu tro và đỏ hòa lẫn.
Trong nhà vẫn còn tiếng khóc lóc, còn bên ngoài chỉ có hai người họ đứng đó, như thể bị cả thế giới cô lập.
Bạch Khanh âm thầm thở dài một tiếng. Bận rộn cả ngày, cuối cùng nàng vẫn không tìm thấy thứ mình muốn tìm…