Ta Ở Bắc Đại Đánh Nhau Với Thanh Hoa

Chương 22

"Buzz buzz buzz"

Điện thoại rung lên đánh thức người đang nằm trên giường. Hứa Hồng Phi mở mắt ra, lầm bầm vài tiếng rồi mới từ từ nghe điện thoại.

"Alô?"

"Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi? Mà anh vẫn còn đang ngủ!"

Câu đầu tiên như tát vào mặt nó, Hứa Hồng Phi bàng hoàng tỉnh dậy ngay lập tức. Khi thấy người gọi đến là mẹ mình, nó suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.

"Alô, mẹ hả?"

"Hôm nay không có lớp à?"- Mẹ Hứa vào thẳng vấn đề.

Hứa Hồng Phi nhìn thời khoá biểu: "Hôm nay con không có."

"Vậy thì tối nay con về nhà ngay."- Mẹ Hứa nói.

Hứa Hồng Phi sửng sốt: "Ơ? Vì sao vậy?"

"Ơ cái gì mà ơ, về nhà còn phải hỏi vì sao á." Tuy nói như vậy nhưng mẹ Hứa vẫn giải thích: "Tối nay nhà dì Dịch sẽ đến nhà mình."

Sau khi Hứa Hồng Phi vào đại học, ba mẹ nó cũng chuyển đến Bắc Kinh vì công việc. Điều bất lợi duy nhất là trường của Hứa Hồng Phi cách rất xa nên Hứa Hồng Phi chỉ về nhà tối đa một tuần một lần.

"Dì Dịch... Họ cũng tới Bắc Kinh hả mẹ?"- Hứa Hồng Phi ngập ngừng hỏi.

Mẹ Hứa nói: "Ừ, tiểu Dịch cũng học ở Bắc Kinh. Nó được nhận vào trường đại học Bắc Kinh, rất gần trường con. Con chưa gặp nó sao?"

Hứa Hồng Phi cầm điện thoại lên, không nói lời nào.

Đã từng gặp, chỉ một lần.

"Vâng, vậy được rồi."

Buổi chiều, Hứa Hồng Phi đổ đầy thức ăn cho mèo vào bát của hoàng tử bé và xoa đầu nhóc.

"Hoàng tử bé, ta phải ra ngoài rồi, con ở nhà phải ngoan đó."- Hứa Hồng Phi nói với hoàng tử bé.

Hoàng tử bé uể oải liếc nhìn nó.

Vì lo lắng nên trước khi đi, Hứa Hồng Phi đã đi kiểm tra xem cửa ra vào và cửa sổ đã đóng hay chưa.

Tới khi nó về đến nhà thì gia đình dì Dịch cũng đã đến rồi.

Đối mặt với nó là cơn giận dữ của mẹ Hứa: "Tôi đã bảo anh phải về nhà sớm bao nhiêu lần rồi, cứ để khách phải đợi là sao?"

"Con có việc phải làm trước khi đi nên mới về trễ một lát."- Hứa Hồng Phi giải thích.

Mẹ Dịch ở một bên khuyên ngăn: "Hứa nhi, đừng nói như vậy với thằng nhỏ."

Hứa Hồng Phi bĩu môi, nó sẽ không nói rằng nó cao su đến giờ này là vì không biết làm thế nào để đối mặt với Dịch Trình.

Lại nhìn Dịch Trình trên ghế sô pha, mái tóc đen ngắn cùng cặp kính trông thật nhã nhặn. Lúc này anh đang ngồi trên sô pha cùng chiếc máy tính bảng, có lẽ là đang bận việc gì đó nên không chú ý tới bọn họ.

"Thằng nhóc này, mình thấy nó cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc nên tìm bạn gái rồi."- Mẹ Hứa thở dài.

Mẹ Dịch che miệng cười: "Sao vậy? Dịch Trình cũng chưa có nữa mà." Nói xong bà nhắc nhở Dịch Trình: "Con cũng đừng dùng máy tính bảng nữa, sắp tới giờ ăn tối rồi."

"Chờ con một chút, con đang bận."- Dịch Trình nói, ngón tay gõ điên cuồng trên màn hình.

Mẹ Dịch giải thích: "Thằng bé này lúc nào cũng bận rộn, vừa học đại học vừa tham gia hội sinh viên nên cứ bận bịu suốt ngày."

Mẹ Hứa cũng khuyên: "Không sao đâu, cứ để tiểu Dịch làm việc của nó đi. Hứa Hồng Phi nhà mình cũng tham gia hội sinh viên nhưng mình lại không thấy nó bận rộn như tiểu Dịch."

Hứa Hồng Phi nhất thời không nói nên lời: "Mẹ, có người mẹ nào lại bêu xấu con mình như vậy không? Con đã làm xong việc rồi và Tô Dương cũng giải quyết việc rất nhanh gọn lẹ."

Anh vừa nghe thấy từ "Tô Dương" liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Hồng Phi, người đang bị anh nhìn chằm chằm.

"Để con xuống bếp phụ."- Nó nói một cách mất tự nhiên rồi chuồn đi.

Dịch Trình với vẻ mặt phức tạp nhìn không rời mắt khỏi bóng lưng của Hứa Hồng Phi.

Trên bàn ăn, gia đình hai bên đều hoà thuận vui vẻ. Hai ông ba uống chút rượu hàn huyên tâm sự. Đã lâu không gặp nên hai bà mẹ kể chuyện về môi trường xung quanh họ, và chủ đề vẫn không thể tách rời khỏi đám trẻ của họ.

"Ừ đúng, mình nhớ khi tụi nó còn nhỏ, tụi nó đã rất nghịch ngợm và gây ra đủ mọi rắc rối."

"Đúng vậy, cũng may bọn nó không gây ra vấn đề gì lớn và tụi mình cũng không phải lo lắng về diểm số của tụi nó."

"Thật tiếc khi lên cấp ba phải tách nhau ra."

"Ừ tiếc thật."

"Để mình kể cậu nghe, không biết lên cấp ba Hứa Hồng Phi nó uống lộn thuốc gì mà nó từng rất chán nản trong một khoảng thời gian. Các giáo viên phải gọi điện cho mình khiến mình rất lo lắng. Nhưng sau đó không hiểu sao nó đột nhiên học hành chăm chỉ hẳn và cuối cùng được nhận vào Thanh Hoa."

"Cũng giống với Dịch Trình nhà mình. Lúc học cấp ba, điểm số thằng bé cũng giảm mạnh trong một thời gian, sau rồi cũng dần khá lên. Lúc đó mình đã rất lo lắng rằng thằng bé không thích nghi được với môi trường mới, nhưng rồi thì mọi chuyện đã tốt hơn."

Tình cờ Hứa Hồng Phi nhìn lên và thấy Dịch Trình đang nhìn mình chằm chằm.

Ngay lúc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều nhìn đi chỗ khác.

"Tiểu Dịch à, con đến Bắc Kinh lâu như vậy sao không biết liên lạc với dì. Nếu dì biết con ở đây, dì đã mời con đến nhà dì sớm hơn rồi."- Mẹ Hứa đột nhiên nói.

Dịch Trình cười mỉm: "Không phải đâu dì Hứa, là lỗi của con vì đã không liên lạc với mọi người sớm hơn."

"Hứa Hồng Phi cũng vậy, cũng không tìm cách liên lạc với dì."

Dịch Trình nói: "Không sao đâu, tụi con từng gặp nhau rồi."

"Các con đã gặp nhau rồi?"- Hai bà mẹ đều ngạc nhiên.

Dịch Trình liếc nhìn Hứa Hồng Phi bên cạnh: "Vâng, tụi con tình cờ gặp nhau ở buổi họp giao lưu giữa hai trường."

Hai bà mẹ chợt nhận ra, mẹ Hứa quở trách: "Hai cái đứa này, vậy mà con cũng không dắt tiểu Dịch về nhà khi gặp thằng bé."

Hứa Hồng Phi cứng họng, nó thậm chí còn không dám nhắn tin với Dịch Trình chứ đừng nói là đưa anh về nhà.

"À? Dì nghe bảo Hứa Hồng Phi đang nuôi mèo à?"- Mẹ Dịch đột nhiên nói, "Dì thấy con mèo trên vòng bạn bè của con rất dễ thương."

Hứa Hồng Phi giật giật khoé miệng, nó có thể cảm nhận được ánh mắt của Dịch Trình bên cạnh mình.

"Đúng vậy ạ."

"Trùng hợp thật, Dịch Trình nhà dì cũng có nuôi một con mèo. Hai đứa có thể hẹn nhau một ngày khác mà trò chuyện với nhau."- Mẹ Dịch nói.

Mẹ Hứa đồng ý: "Đúng đó, mẹ cũng thấy hai đứa không còn thân thiết như xưa nữa, cũng nên "nối lại tình xưa" một chút đi."

Hứa Hồng Phi bật cười: "Được được ạ."

Nó nhìn Dịch Trình vô cảm ở bên cạnh, chủ yếu là nó không biết làm thể nào để tiếp cận Dịch Trình.

Sau bữa tối, ba mẹ Dịch sẽ về nhà, còn Dịch Trình sẽ quay lại trường học.

"Tiểu Dịch, sao con không để Hứa Hồng Phi đưa con về? Nó đang sống ở một căn hộ rất gần với trường của con."- Mẹ Hứa nói.

Dịch Trình cười từ chối: "Không cần đâu dì, con có thể tự về được."

Mẹ Hứa dùng cùi chỏ chọt chọt Hứa Hồng Phi, Hứa Hồng Phi liền hiểu ngay lập tức, lại gần Dịch Trình nói: "Tôi sẽ đưa ông về."

Mấy năm gần đây, Hứa Hồng Phi lớn như thổi, giống như được bơm thêm hormone. Giờ đây Dịch Trình phải hơi ngẩng đầu lên mỗi khi nhìn Hứa Hồng Phi.

Dưới sự áp bức mạnh mẽ này, lời từ chối bị nghẹn lại trong cổ họng. Một lúc sau anh mới trả lời: "Được thôi."

"Hai đứa đi đường cẩn thận."- Mẹ Dịch dặn dò.

Hứa Hồng Phi về nhà bằng ô tô. Khi tới ga ra liền lấy xe ra ngoài. Dịch Trình đứng ở ngoài cửa xe, do dự một chút rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ. Khoảnh khắc nhìn thấy Dịch Trình ngồi ở ghế phụ, Hứa Hồng Phi thở phào nhẹ nhõm trong giây lát.

Trên xe có một bình dầu thơm hương hoa nhài, còn có một bài hát cũ được viết cách đây bảy tám năm. Hai người ngồi cạnh nhau gần như không nói nên lời.

Có lẽ vì bầu không khí quá tẻ nhạt, Dịch Trình đã suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Ông nuôi mèo?"

Hứa Hồng Phi không ngờ Dịch Trình sẽ chủ động hỏi mình, bỗng ngừng một lúc rồi nói: "Ừ."

"Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc nuôi một con mèo vậy? Tôi nhớ là trước đây ông rất ghét mấy thứ có lông mà?"- Dịch Trình hỏi.

"Còn không phải bởi vì..."- Hứa Hồng Phi nuốt từ "ông" xuống bụng, "Dù sao cũng không phải là vì muốn cheap moment."

Dịch Trình: "Hả?"

Nhìn Hứa Hồng Phi đỏ mặt, mặc dù đã nhiều năm không liên lạc nhưng có một số chuyện vẫn không thay đổi, Dịch Trình nhận ra nó có chút ngại ngùng, liền hỏi thẳng: "Ông có người mình thích rồi à?"

Hứa Hồng Phi không ngờ Dịch Trình đột nhiên hỏi một câu như vậy. Vì sợ rằng Dịch Trình sẽ nhận ra gì đó nên liền dứt khoát nói: "Không có."

Vậy là có.

Nụ cười của Dịch Trình nhạt đi. Trước khi kịp nhận ra, anh đã cảm thấy hơi mất mát, nhưng cảm giác này đã nhanh chóng bị anh dập tắt.

"Thế là có rồi."- Dịch Trình thở dài.

"Không có mà!"- Hứa Hồng Phi ngoan cố không chịu thừa nhận.

Dịch Trình đột nhiên nhớ đến chuyện Hứa Hồng Phi hồi nhỏ đã luôn tỏ ra là mình ổn (trong ngoài bất nhất).

"Ông thừa nhận có một chút cũng có chết ai đâu!"

"Tôi không có!"- Hứa Hồng Phi đến chết còn cứng miệng.

Dịch Trình bất lực: "Hứa Hồng Phi ông mấy tuổi rồi hả?"

"Ba tuổi!"- Hứa Hồng Phi không thèm để ý.

"Tôi thấy ông không phải ba tuổi."- Dịch Trình đỡ trán.

"Vậy thì ông cũng chỉ mới hai tuổi, ông nhỏ hơn tôi."- Hứa Hồng Phi nói.

"Mới ngày đầu gặp lại ông đã tính làm tôi tức chết hả? Đồ ấu trĩ."- Dịch Trình nói.

"Không phải ông cũng ấu trĩ như vậy sao? Đồ trẻ trâu." - Hứa Hồng Phi đáp trả.

"Đồ già mà trẩu."

"Đồ trẻ nghé."

Cảnh tượng như quay ngược về quá khứ, không có khoảng cách ba năm, hai người vẫn cãi nhau hăng hái như ngày nào.

Hứa Hồng Phi thở dài, năm tháng đã đổi thay nhưng người này vẫn không thay đổi.

Đường về nhà vẫn còn một quãng khá dài. Dịch Trình đang buồn chán ngồi lướt điện thoại thì nhận được một tin nhắn của một người đã lâu không gặp.

Đó là lớp trưởng lớp cấp hai của anh: Gần đây ông có rảnh không? Tôi nghe bảo ông và Hứa Hồng Phi đang ở Bắc Kinh, sao chúng ta không làm một cái kèo nhỉ?

Dịch Trình sửng sốt, anh có nói với lớp trưởng là anh ở Bắc Kinh, nhưng không ngờ rằng lớp trưởng lại biết Hứa Hồng Phi cũng ở Bắc Kinh. Anh hỏi: Ông cũng biết Hứa Hồng Phi đang ở Bắc Kinh à?

Ở phía bên kia màn hình nhanh chóng phản hồi lại: Không biết, nhưng trước đây tôi thấy hai người gần như không thể tách rời vì vậy tôi đoán các ông vẫn ở cùng nhau khi lên đại học.

Dịch Trình cười bất lực, họ đã không còn ở cùng nhau từ khi học cấp ba. Nhưng anh cũng không nói cho lớp trưởng biết, trả lời: Ừ, tôi sẽ hỏi cậu ấy khi gặp lại.

Quay đầu lại, anh nói với Hứa Hồng Phi: "Có một buổi họp lớp và lớp trưởng hỏi chúng ta có đi không?"

"Lớp trưởng? Lớp trưởng nào?"- Hứa Hồng Phi thắc mắc.

"Trường cấp hai á, ông còn nhớ không?"

Hứa Hồng Phi trả lời mà không cần suy nghĩ: "Ông đi thì tôi đi."

Dịch Trinh nhìn nó, không nói một lời, quay người lại và gửi tin nhắn cho lớp trưởng: Chúng tôi đi.

Khi xe chạy đến Bắc Đại, Hứa Hồng Phi hỏi: "Tôi thả ông trước cổng trường à?"

Dịch Trình đáp: "Không, ông cứ lái về phía trước tiếp đi, tôi sống ở căn hộ phía trước."

Vẻ mặt Hứa Hồng Phi trở nên kỳ lạ, nó có một số phỏng đoán, nhưng không chắc chắn: "Căn hộ XX?"

"Ừ, ông cũng biết căn hộ đó à?"- Dịch Trình hơi ngạc nhiên.

Hứa Hồng Phi sao mà không biết được, bởi vì nó cũng sống ở đó.

Cuối cùng, khoé miệng nó giật giật: "Tình cờ ghê, tôi cũng sống ở đó."

Trong chốc lát, sắc mặt của Dịch Trình có chút kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment