Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1010 - Chương 1010. Hắn Có Bệnh Sao?

Chương 1010. Hắn có bệnh sao?
Chương 1010. Hắn có bệnh sao?

“Cái gì, một chút thương tổn cũng không có!”

Chờ khói thuốc súng tán đi, thấy người khổng lồ trước mắt lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường trở nên nặng nề.

“Các ngươi không ăn cơm no à? Sao ta không cảm thấy gì cả!”

Những lời này đã khiến đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường tức giận, toàn bộ kỵ sĩ cận chiến của bọn họ xuất động, tấn công vào cổ, mắt và các điểm yếu khác của những người khổng lồ.

Đây là tiếng gió cuốn, tiếng gió do cú tát cực lớn của Gunayon gây ra.

Không kịp né tránh, hai kẻ xui xẻo bị trúng đòn, bay ngược về phía sau hộc máu.

“Bernoulli!”

“Hage!”

Gọi tên hai kẻ xui xẻo, những người còn lại không dám thở một hơi.

Người khổng lồ trước mặt hoàn toàn không hề động chân cách, thậm chí hắn còn không sử dụng vũ khí chiếc búa khổng lồ của mình, nhẹ nhàng vỗ một cái đã gây ra thương tổn như vậy cho họ, này còn đánh như thế nào?

“Nếu các ngươi không dám tấn công, ta sẽ không khách khí nữa!”

Gunayon thấy hai người đoàn mạo hiểm Bạch Kim vẫn còn sợ hãi, không dám tấn công, hắn động thân hình, như một ngọn núi ào ạt tấn công bọn họ.

Không lâu sau, đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường nằm xuống toàn bộ. Điều kỳ lạ là hai chi đoàn mạo hiểm Bạch Kim này không có người chết, không biết là do đoàn mạo hiểm Thiên Thương cố ý hay vì nguyên nhân khác.

Mấy trăm binh lính hộ tống quân nhu đã nằm xuống, đối mặt với thần tiễn thủ bách phát bách trúng, bọn họ không nằm ai nằm.

“Bùm!”

Đúng lúc này, Toseland bất ngờ bắn một mũi tên về phía bọn người Hoàng Đông Kiệt.

Cái này có mang ma pháp hệ phong, không trực tiếp làm tổn thương bọn người Hoàng Đông Kiệt mà nâng mũ trùm đầu của Seele lên.

“Khó trách ta luôn mơ hồ cảm nhận được hơi thở đồng tộc từ ngươi. Ta còn tưởng rằng mình cảm giác sai, nhưng không ngờ ngươi thật sự là người đồng tộc với ta!”

“Ngươi đến từ bộ lạc nào?”

Toseland hỏi.

Đoàn mạo hiểm Thiên Thương khá ngạc nhiên khi thấy trong nhóm người già yếu, tàn tật có một nữ tinh linh, theo lý mà nói, một đoàn mạo hiểm Bạch Kim như vậy không xứng đáng có một đồng đội tinh linh.

Bọn người nằm trên mặt đất cũng rất ngạc nhiên khi biết đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có đồng đội là tinh linh, nhưng giờ bọn họ đã bị bầm dập, bản thân còn chưa xong sao còn có thời gian để tâm đến việc của người khác.

Seele không đáp lại lời Toseland, nàng rúc vào phía sau Hoàng Đống Kiệt, như thể Hoàng Đông ông Kiệt là ông chủ.

Hành vi của Seele khiến Toseland có một sự lý giải khác, hắn đoán nữ tinh linh này bị người bắt giữ, bị khống chế gì đó mới không thể không phục tùng ông già này.

“Giao giao ra đây!”

Toseland không quen nhìn đồng tộc bị người ức hiếp, hắn lạnh lùng nhìn bọn người Hoàng Đông Kiệt, ra vẻ bọn họ phải giao Seele ra.

Hắn là có bệnh sao?

Đây là tiếng lòng của bọn người Coway, vô duyên vô cớ kêu bọn họ giao nộp đồng đội của mình, thật cho rằng bọn họ dễ bắt nạt sao?

“Ngươi có nghe thấy không? Đồng đội của ta kêu các ngươi giao nàng ra!”

Vì tin tưởng đồng đội của mình, đoàn mạo hiểm Thiên Thương không hỏi tại sao, Toseland muốn cứu nữ tinh linh, và bọn họ đương nhiên ủng hộ.

Trong lúc nhất thời, sáu người đoàn mạo hiểm Thiên Thương vây quanh bọn người Hoàng Đông Kiệt.

Hoàng Đông Kiệt cạn lời, hắn đã lựa chọn tránh đánh đánh giết giết, ai ngờ người khác lại không muốn như vậy.

“Cái đó, chúng ta trên có ông lão tám mươi tuổi, dưới có một cô bé sáu bảy tuổi, ở giữa là một con ma ốm và một người tàn tật, chúng ta đã đủ khổ rồi!”

“Ăn hiếp người già yếu, tàn tật có vinh dự không?”

“Các ngươi không có một chút lương tâm nào sao?”

Rodan Luin và đồng đội nghe vậy trong mắt có chút kinh ngạc.

Đoàn mạo hiểm Bạch Kim trước mặt quả thực có chút kỳ quái, có già có trẻ, tuy nhiên, ngoài lớn tuổi ra, lão già có lẽ cũng có chút kinh nghiệm.

Đứa bé ngây thơ đáng yêu, thoạt nhìn không có chút sát thương nào, mang nàng đi làm nhiệm vụ không phải là lôi người nhà theo hay sao.

Con ma ốm gầy gò kia, không phải bọn họ khinh thường hắn, hắn phát hai, ba lượt ma pháp đã mệt thở hồng hộc.

Một ông chú cụt tay thoạt nhìn rất uy vũ nhưng một hiệp sĩ cụt tay có thể có bao nhiêu chiến lực? “Đừng giả bộ đáng thương, từ khi các ngươi rời khỏi thành Maju, người của chúng ta đã chú ý đến các ngươi. Đừng tưởng rằng ta không biết. Cái kia căn bản không phải là đạo cụ ma pháp phi hành!”

“Là nhờ ma lực của ngươi mà tấm thảm này mới bay được. Từ thành Maju đến đây, các ngươi từng xuống khỏi cái thảm này!”

“Ma lực khổng lồ như vậy, lão gia tử, ngươi đang muốn lừa gạt chúng ta sao?”

Rodan Luin thân là đoàn trưởng, sao có thể không có nhãn lực tinh tường, không thể phân biệt được đó có phải là đạo cụ ma pháp phi hành hay không.

Tuy rằng hắn không biết thực lực đoàn mạo hiểm Phá Hiểu nhưng lão gia tử trước mặt lại sở hữu ma lực khổng lồ như vậy đủ để chứng minh thực lực đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không hề đơn giản như bề ngoài.

Đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường nằm trên mặt đất nghe nói đó hoàn toàn không phải là một đạo cụ ma pháp, chỉ là một tấm thảm bình thường, tất cả bọn họ đều bị sốc, tuy đạo cụ ma pháp cũng tiêu hao ma lực nhưng mức tiêu hao không thể so sánh với hình thức này.

Nào có người có thể ngu ngốc sử dụng ma lực của mình để duy trì, nhưng hôm nay bọn họ đã gặp được.

“Người càng lớn tuổi càng sợ chết. Chỉ là vì sợ chết nên ngày thường tích lũy thêm một chút ma lực cũng không phải là quá đáng!”

“Ma lực của ta mạnh, nhưng ta dù sao cũng là người lão nhân, kính già yêu trẻ!”

“Bùm!”

Hoàng Đông Kiệt chưa kịp nói xong thì đã có người không nói võ đức, Toseland rút dây cung bắn một mũi tên thẳng vào bọn người Hoàng Đông Kiệt.

Hết chương 1010.
Bình Luận (0)
Comment