Đại kiếm và băng kiếm liên tục va chạm khiến không khí liên tục phát ra những tiếng nổ lớn, Rodan Luin không biết mình đã sử dụng bao nhiêu thực lực nhưng trong suốt quá trình Hoàng Đông Kiệt vẫn dễ dàng dùng một tay cầm thanh kiếm băng trái chắn phải chắn. Tay kia thì nhàm chán gãi giã ngứa, hoặc là lấy ráy tai, cực kỳ giống sư phụ già với đứa trẻ năm sáu tuổi chơi kiếm.
Cissetamine bước được hai bước rồi biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn hiện ra từ trong cái bóng của Hoàng Đông Kiệt, con dao găm răng đen đầy khí lạnh lại đâm vào lưng Hoàng Đông Kiệt. Không biết hắn có ác cảm với thận của Hoàng Đông Kiệt hay không, đặc biệt thích đâm chỗ này. Kiếm băng vừa xuất, đẩy Rodan Luin ra, thanh kiếm quay trở lại Cissetamine, Cissetamine đánh lén lại thất bại, nhìn thê straajn trước mắt chỉ có thể giao phong cứng đối cứng với Hoàng Đông Kiệt.
Rodan Luin bị đẩy ra lại nhào vào, hắn cảm thấy quá khó khăn, bọn hắn đều là kỵ sĩ Đại Địa thâm tư, tại sao lão già này lại giỏi kiếm thuật như vậy?
Nhưng nhìn thấy ông lão tuổi cao, hắn lại yên tâm, sống lâu như vậy có kinh nghiệm dày dặn cũng là chuyện bình thường.
“Áo nghĩa: tàn nguyệt trảm!”
Đòn này của Rodan Luin thạt hoa lệ, trực tiếp làm gãy thanh kiếm băng trong tay Hoàng Đông Kiệt.
Nhưng Hoàng Đông Kiệt lại cúi xuống một bên né tránh.
Toseland chớp lấy cơ hội bắn ra một mũi tên.
Hoàng Đông Kiệt không cần nhìn, tâm vừa động mấy bức tường đất từ dưới đất nhô lên chắn phía trước hắn.
Giây tiếp theo, Toseland bắn ra bắn tên băng trực tiếp xuyên qua bức tường đất, lao về phía Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt kinh ngạc một chút, hắn giơ hai ngón tay lên kẹp lấy mũi tên băng.
Toseland nhìn thấy mũi tên băng bị kẹp lại, hắn không hề chán nản ngược lại rất vui vẻ.
“Ầm!”
Mũi tên băng nổ tung, biến thành vô số cây cối bao vây Hoàng Đông Kiệt.
Rodan Luin và Cissetamine di chuyển, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này? Bọn họ lao về phía Hoàng Đông Kiệt đang bị vậy khốn mà tấn công.
Nhưng vừa đến gần Hoàng Đông Kiệt, bọn họ đã bị rễ cây mọc lên từ mặt đất đánh bay.
Rodan Luin dùng đại kiếm cắm xuống đất neo cơ thể lại, Cissetamine thân thể linh hoạt, quay cuồng lăn lộn mấy vòng mới đứng vững.
Đồng thời cả hai đều nhìn Toseland khó hiểu.
“Không phải ta!”
Toseland nhanh chóng xua tay giải thích chuyện này không phải do hắn khống chế.
Chẳng bao lâu bọn người Rodan Luin đã biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ nhìn thấy cây cối vặn vẹo như trẻ con buông Hoàng Đông Kiệt ra.
Lúc này bọn người Rodan Luin đều sửng sốt, làm sao mà cả ma pháp hệ mộc ông già này cũng biết chơi vậy? Hắn biết bao nhiêu hệ ma pháp?
“Thảo nào mũi tên của ngươi chuyển biến. Hoá ra ngươi đã thêm ma pháp hệ phong vào mũi tên!”
“Ma pháp hệ phong, ma pháp hệ băng, ma pháp hệ mộc, ngươi biết thật nhiều hệ ma pháp!” Hoàng Đông Kiệt vừa nói xong, Rodan Luin và Cissetamine liền biết Hoàng Đông Kiệt đang để mắt tới tầm xa, hắn không chút do dự rút kiếm tấn công Hoàng Đông Kiệt.
Bọn họ còn chưa tới gần, một cột lửa khổng lồ lăn về phía bọn họ, cứng rắn buộc bọn họ phải lùi lại.
Sau khi đẩy lùi hai kẻ gây rối, Hoàng Đông Kiệt bay về phía Toseland, vô số mũi tên băng lao về phía hắn, đụng vào bức tường lửa trước mặt Hoàng Đông Kiệt thì lập tức tan rã.
Hoàng Đông Kiệt vừa đến gần Toseland, khí tức trên người Toseland thay đổi, hắnngưng tụ thanh kiếm băng trong lòng bàn tay rồi đâm vào Hoàng Đông Kiệt với tốc độ không thua kém gì kỵ sĩ Đại Địa.
“Còn nói ta là lão âm bức, một cung thủ tầm xa như ngươi lại có thực lực không thua gì kỵ sĩ Đại Địa. Người bình thường sớm bị ngươi âm chết!”
Hoàng Đông Kiệt tránh được đòn tấn công bất ngờ của Toseland, thấy Toseland đánh úp lại như vũ bão, Hoàng Đông Kiệt cũng không khách sáo nữa.
“Keng!”
Một kích trúng vào bụng, hai chân hắn lập tức rời khỏi mặt đất, cơ thể uốn cong như con tôm. Có lẽ Hoàng Đông Kiệt đã tăng sức mạnh, thêm đấu khí vào nắm đấm khiến Toseland bị đánh thành trọng thương.
Lực lớn đẩy Toseland bay về phía sau, lăn mấy vòng trên mặt đất phía xa mới dừng lại.
“Toseland!”
Rodan Luin lo lắng hét lên, nhưng bọn họ không có cách nào vì ông già đang tấn công bọn họ, làm cho bọn họ không thể dành thời gian để thăm dò tình hình của Toseland.
“Phụt!”
Toseland nằm trên mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đã bị tổn thương lệch vị trí.
Thương thế rõ ràng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, hắn là tinh linh, để hắn yên ổn một chút, hắn có thể kích hoạt ma pháp trị liệu để tự chữa lành vết thương.
Toseland nằm trên mặt đất thở mấy hơi, lúc hắn chuẩn bị kích hoạt ma pháp trị liệu, một bóng râm nhỏ bé xuất hiện, che ánh nắng trên đầu hắn.
Hắn nhìn kỹ lại thấy đó là cô bé, quan trọng là hai tay cô bé đang cầm một hòn đá không lớn không nhỏ.
Làm gì vậy, muốn đánh hắn sao!
Giỡn sao, cho dù bây giờ bị thương nặng thì một cô bé con cũng không bắt nạt được hắn, Nim cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, nàng nhấc hòn đá lên đập vào đầu hắn.
Cứ như thế này muốn tránh còn không dễ dàng sao?
“Cái gì!”
Một khắc bị đá đập vào đầu, Toseland trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ thương thế của hắn quá nặng, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn, khiến sự phối hợp cơ thể và phản ứng não bộ không cùng một kênh nên hắn mới bị đập trúng.
Hắn không thể chứng thực được gì, bởi vì đây là suy đoán cuối cùng của hắn trước khi hắn bất tỉnh.
Nim thả hòn đá đẫm máu xuống, không khỏi thở ra một hơi.
“Thấy ngu chưa, Nim thật dũng cảm!”