Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1018 - Chương 1018. Hắn Lại Ngất Đi

Chương 1018. Hắn lại ngất đi
Chương 1018. Hắn lại ngất đi

“Bốp!”

Không phải ngẫu nhiên, tảng đá lại đập vào đầu Toseland.

Không phải hắn không muốn trốn tránh, mà là hắn căn bản không thể.

Hắn lại ngất đi!

“Hay quá, ba đòn liên tiếp!”

Nhìn thấy Toseland lại bị mình đánh bất tỉnh, Nim vui vẻ như một chú thỏ ngốc…

Vốn dĩ Bối Nhĩ cho rằng Coway và Seele quá ỷ y nên đã để Nim làm một việc mạo hiểm như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười thiên chân vô tà của Nim, sự bất mãn trước đó của hắn đã biến mất.

Nim vui vẻ xong thì nghĩ tới điều gì đó, lại nhặt một tảng đá khác đi đến chỗ Toseland và ngồi xổm xuống ra vẻ ôm cây đợi thỏ.

Hiển nhiên chỉ cần Toseland có dấu hiệu tỉnh lại, Nim sẽ dùng tảng đá đập đầu hắn.

Bọn người Bối Nhĩ thấy Nim nghiêm túc như vậy, mặc dù Toseland là kẻ địch nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy Toseland thật đáng thương.

Đây là loại may mắn gì vậy, hôn mê còn gặp được đối xử như vậy?

Bên kia, Gunayon bật cao lao thẳng vào Hoàng Đông Kiệt.

“Bốp!”

Hoàng Đông Kiệt đẩy lùi Rodan Luin và Cissetamine đem cuốn lấy hắn, nhìn thấy cây búa khổng lồ trên đầu gần ngay trước mắt, hắn thấy mình không thể trốn tránh được nên không thèm trốn nữa.

Tay còn lại tạo thành nắm đấm vung lên, nắm đấm và cây búa khổng lồ va chạm nhau, áp suất không khí sinh thổi bay ra bốn phía.

Lực phản chấn thật lớn khiến chiếc búa Gunayon gần như rời khỏi tay, buộc Gunayon phải lùi lại vài bước, hai tay hắn đã chảy máu nhưng hắn không quan tâm.

Trước đó tên tàn tật kia cũng có thể chống đỡ được sức lực to lớn của hắn cũng không nói, nhưng bây giờ ngay cả người già cũng có thể dễ dàng chống đỡ sức lực to lớn của hắn, điều này khiến lòng tự tôn của hắn chịu chút đả kích lớn.

Cứ việc như vậy, hắn vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục vung búa vào Hoàng Đông Kiệt. “Kỹ năng bị động của ngươi chính là ngươi càng chảy máu thì lực lượng càng mạnh!”

Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy vết thương Coway gây ra cho Gunayon trước đó vẫn đang rỉ máu, sau khi chảy rất nhiều máu, Gunayon không hề yếu đi mà càng ngày càng mạnh hơn.

Điều này khiến Hoàng Đông Kiệt hoài nghi liệu tộc người khổng lồ có bí mật sở hữu năng lực bị động này hay không.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, thấy Gunayon lại lao tới, Hoàng Đông Kiệt không khách khí mà trực tiếp tránh đòn và đấm một cú vào bụng hắn.

Hoàng Đông Kiệt tăng thêm lực vào cú đấm này, vừa đánh trúng Gunayon liền trợn mắt.

“Phụt!”

Gunayon phun ra một ngụm máu rồi bay ngược về phía sau.

Hắn nằm từ xa nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, vừa đứng dậy lại ngã, lại đứng dậy, lại ngã, cuối cùng nửa ngồi xổm, thở hổn hển, ánh mắt vẫn nhìn Hoàng Đông Kiệt không chớp mắt.

Dường như chỉ cần đợi Hoàng Đông Kiệt chậm lại là hắn sẽ lao tới ngay lập tức.

“Tìm được những người đồng đội như thế này ngươi thật là may mắn!”

Tùy tay đỡ được một đòn của Rodan Luin, Hoàng Đông Kiệt không khỏi khen ngợi hắn một tiếng.

Nhưng đáp lại Hoàng Đông Kiệt chính là đấu pháp đổi thương lấy thương của Rodan Luin, tất nhiên chỉ có Rodan Luin bị thương, bởi vì trên người Hoàng Đông Kiệt vẫn còn có một chiếc lồng ma thuật phòng hộ thuần túy. Về phần dưới chiếc lồng ma thuật phòng hộ có đấu khí phòng hộ, hộ giáp tinh thần, phòng ngự thân thể thuần túy... hay không thì không biết.

Cho đến nay khả năng phân giải và thôn phệ của Hoàng Đông ông vẫn chưa được sử dụng.

Đây là âm thanh băng kiếm xuyên vào cơ thể.

“Thật có lỗi, ta không nghĩ là sẽ chọc thủng bụng của ngươi!”

Hoàng Đông cười tủm tỉm nhìn Cissetamine định đánh lén mình.

Cissetamine chịu đựng đau đớn, vung con dao găm răng đen trong tay về phía trước, cố gắng chém đứt cổ Hoàng Đông Kiệt.

Hoàng Đông Kiệt rút thanh kiếm băng ra, hắn dễ dàng lùi lại hai bước tránh được đòn tấn công của Cissetamine.

“Không có việc gì, ta vẫn có thể đánh được!”

Cissetamine ra hiệu cho đoàn trưởng hắn không sao rồi uống thuốc ma pháp để cầm cự.

“Ầm!”

Cây búa khổng lồ lại giáng xuống, không có ai bị trúng đòn nhưng mặt đất bị vỡ thành hố trũng. “Tuy người khổng lồ có thể chất cường tráng, năng lực hồi phục cường đại, nhưng với trạng thái hiện tại của ngươi, chỉ sợ ngươi vung không nổi mấy búa nữa!”

“Nhìn xem cánh tay ngươi đang run rẩy, cơ thể ngươi đang bán đứng ngươi!”

Hoàng Đông Kiệt né đòn đánh lén của Gunayon, thấy hắn cũng đang sắp cầm cự không nổi nữa, không đợi Gunayon kịp phản ứng, Rodan Luin và Cissetamine đã tấn công tới.

“Đoàn trưởng, các ngươi tránh ra đi!”

“Địa long quyển sát thuật!”

Đột nhiên một giọng nói vang lên, bọn người Rodan Luin sắc mặt đột nhiên thay đổi, bọn họ làm sao có thể không nhận ra giọng nói đó là của ai?

Dù muốn hỏi vạn lý do nhưng bọn họ vẫn nhảy khỏi người ông già trước. Một con rồng khổng lồ bằng đá từ dưới đất nhảy lên siết cổ Hoàng Đông Kiệt.

Thấy đây chỉ là ma pháp hệ thổ cấp bảy, Hoàng Đông Kiệt tát nát đầu con rồng một cái, thân rồng vẫn đung đưa, còn rồng vẫn còn muốn hồi sinh.

Hoàng Đông Kiệt còn kích hoạt ma pháp hệ thổ đánh tan luôn con rồng.

“Tại sao, tại sao các ngươi lại quay lại?”

Rodan Luin vừa tức vừa bất lực, Gunayon tự mình trở về còn chưa tính, tại sao Pan Laped và Emiana cũng quay lại?

“Đoàn trưởng, ngươi đã quên rồi sao, không có ngươi sẽ không có đoàn mạo hiểm Thiên Thương, chúng ta vì cho ngươi mới tồn tại!”

Pan Laped nói.

Emiana không nói gì, nhưng rõ ràng là nàng cũng có ý như vậy.

“Các ngươi quá hồ đồ. Người không còn thì sẽ chẳng còn gì. Còn sống mới còn hy vọng!”

“Các ngươi không thể thay chúng ta mà sống tiếp được sao?”

Rodan Luin hận rèn sắt không thành thép.

“Đoàn trưởng, sống thay cho người khác mệt lắm, hơn nữa chúng ta không thể cứ đứng nhìn các ngươi chết được!”

Pan Laped nói.

“Các ngươi!”

Rodan Luin biết hiện tại có nói gì cũng vô dụng, mọi người đều ở đây, nếu không đánh bại được lão già này,không ai có thể rời đi.

“Nếu chúng ta còn sống, ta sẽ không cho phép các ngươi phạm vào tình huống này xảy ra lần thứ hai!”

Rodan Luin không còn cách nào khác, hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía ông già, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ông lão đang ngồi trên một tảng đá, dùng ma pháp hệ băng ngưng tụ thành những chiếc tăm băng nhỏ xíu, vừa xỉa răng vừa chờ xem bọn họ.

“Nói xong rồi hả, vậy còn chờ gì nữa? Cùng tiến lên đi!”

Hoàng Đông Kiệt thấy đối phương trò chuyện xong rồi liền ném cây tăm băng đi, đứng dậy vẫy tay với bọn người Rodan Luin...

Hết chương 1018.
Bình Luận (0)
Comment