Quân doanh Bạch Hồng Sơn.
Lão tướng quân Bá Nam để người nhận lô quân nhu này, đồng thời cũng tiếp đãi rất lịch sự, hiển nhiên là hắn đã biết đoàn mạo hiểm Thiên Thương đã bại trận..
Trong căn lều lớn, lão tướng quân Bá Nam lần đầu tiên nâng cốc với mỗi đoàn mạo hiểm Bạch Kim kính rượu tỏ vẻ cảm tạ, cấp bậc lễ nghĩa thể hiện đầy đủ.
Chỉ là ai có con mắt tinh tường đều thấy lão tướng quân Bá Nam thể hiện cấp bậc lễ nghĩa đoàn mạo hiểm Phá Hiểu rất cao, nhưng không ai bất mãn, bọn họ vẫn biết mình nặng bao nhiêu.
Sau khi cơm no rượu say, cả đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường đều sáng suốt đứng dậy rời đi, những đoàn mạo hiểm khác cũng lần lượt rời khỏi bàn.
Hiện trường chỉ còn lại đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Lão huynh, tuy ta không hiểu tinh thần mạo hiểm của mạo hiểm giả các ngươi, nhưng ta biết người không thể làm mạo hiểm giả cả đời!”
“Lão huynh, ngươi thấy vương quốc Agar chúng ta thế nào, có hứng thú làm một quý tộc ở vương quốc Agar hay không, quản cả một trấn hoặc là một thành trì?”
Lão tướng quân Bá Nam đã ngoài sáu mươi, không ngần ngại gọi Hoàng Đông Kiệt là lão huynh, hắn đang thăm dò ý của Hoàng Đông Kiệt.
Lời hứa cho Hoàng Đông Kiệt làm quý tộc cũng là sự thật, dù sao thì thực lực đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cũng có đó.
“Chúng ta đều là những kẻ quê mùa. Để chúng ta đánh đánh giết giết còn được. Kêu chúng ta quản một trấn hoặc một thành không phải là tạo thành tai họa cho dân chúng địa phương sao?” Hoàng Đông Kiệt lắc đầu từ chối.
Lão tướng quân Bá Nam quan sát mặt Hoàng Đông Kiệt một lúc, cuối cùng thật sự nhìn không ra điều gì mới thu hồi ánh nhìn.
“Lão huynh, đoàn mạo hiểm Thiên Thương tiếng tăm lừng lẫy ở vương quốc Ilu, các ngươi đã đánh bại bọn họ, nhất định sẽ nổi tiếng!”
“Không biết kế hoạch tiếp theo của các ngươi là gì, liệu có tiếp tục nhận nhiệm vụ tích điểm và thăng hạng lên đoàn mạo hiểm Vinh Diệu hay là có kế hoạch nào khác?”
Lão tướng quân Bá Nam hỏi.
“Với thực lực của chúng ta, nếu muốn thăng cấp đoàn mạo hiểm Vinh Diệu thì chúng ta đã được thăng cấp rồi. Chúng ta thích đi du ngoạn các quốc gia hơn là làm nhiệm vụ!”
“Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục nhận một số nhiệm vụ hộ tống quân lương. Dù sao thì đây cũng là thời điểm bắt đầu chiến tranh, nhiều nơi đã thiết lập các trạm kiểm soát!”
Hoàng Đông Kiệt cẩn thận nói.
Lão tướng quân Bá Nam nghe vậy, hơi nheo mắt lại liếc nhìn phụ tá bên cạnh.
Phụ tá hiểu ý, tìm cớ đi ra ngoài, ngay sau đó có một tiểu binh hoảng sợ vội vàng chạy vào.
“Đại tướng quân, không tốt!”
Tiểu binh đang định báo tin gì đó thấy người ngoài liền im lặng nhìn lão tướng quân Bá Nam như đang hỏi gì đó.
“Không phải người ngoài, nói đi!”
Lão tướng quân Bá Nam hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, chuyện quân sự đương nhiên sẽ không để người ngoài biết, đây là đang phạm sai lầm.
Có điều hắn đã nhờ phụ tá sắp xếp để tiểu binh này vào. Những gì tiểu binh này báo cáo đều là thứ mà lão tướng quân Bá Nam muốn nọn người Hoàng Đông Kiệt biết.
“Đại tướng quân, tiểu đội chúng ta phái đi trấn Lan Bắc vận lương hôm trước chưa trở về, chúng ta liền phái người đi thăm dò tình hình, kết quả phát hiện toàn bộ dân của trấn Nhuận Bắc đã mất tích!”
“Không chỉ con người mà cả lợn, gia súc, cừu và các sinh vật sống khác đều biến mất!”
Tiểu binh bẩm báo tin tức này, lão tướng quân Bá Nam không ngừng quan sát biến đổi trong biểu cảm của bọn người Hoàng Đông Kiệt, phát hiện năm người này giống như nghe được tin tức không liên quan gì đến mình, không biết là giả vờ hay thật sự không biết chuyện này.
“Bốp!”
Lão tướng quân Bá Nam đập bàn đứng dậy.
“Chết tiệt, trước đây là một ngôi làng, nhưng bây giờ nó là một thị trấn, chết tiệt vương quốc Ilu!”
Lão tướng quân Bá Nam giận dữ nói.
“Lão tướng quân Bá Nam, chuyện này là do vương quốc Ilu làm à?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn tỏ nhưng ra vẻ không tỏ.
“Trước đây người mấy thôn trang mất tích, chúng ta liền tra ra được là do pháp sư vong linh làm, hiện tại mấy vạn cư dân trấn nhuận bắc biến mất, không có gì bất ngờ xảy ra cũng là do pháp sư vong linh làm!”
“Pháp sư vong linh này nhất định là người của vương quốc Ilu. Bây giờ ngoài vương quốc Ilu, còn ai dùng phương pháp này để chống lại ương quốc Agar chúng ta!”
Lão tướng quân Bá Nam vừa nổi giận đùng đùng mắng vương quốc Ilu, vừa lén quan sát ánh mắt của bọn người Hoàng Đông Kiệt.
Chỉ là ánh mắt bình tĩnh của bọn họ khiến hắn cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
“Pháp sư vong linh!”
“Vậy các ngươi cũng thật khó khăn, pháp sư vong linh dám lộ diện đều là người vô cùng cường đại, một người là một đội quân, không nói đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ bình thường cũng không bằng lòng nhận nhiệm vụ thảo phạt pháp sư vong linh!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên ăn thịt dê.
“Lão huynh, không biết...!”
“Không được, không được, pháp sư vong linh rất khó đối phó, ngươi nên tìm người khác đi!” Lão tướng quân Bá Nam vừa mở miệng, Hoàng Đông Kiệt đã biết hắn muốn nói gì. Thật đáng tiếc rằng hắn đến tìm đến Luân Nạp, chứ không phải đến đây để gây sự. Đây là trò chơi của người khác, hắn không có hứng thú tham gia.
“Lão huynh, ta không muốn các ngươi đi đối phó với pháp sư vong linh. Ta muốn các ngươi giúp tìm ra tung tích của hắn thôi. Chỉ cần tìm được hắn, vương quốc Agar chúng ta sẽ có cách đối phó với hắn!”
“Bằng không, nếu cứ để hắn như vậy, hắn sẽ tàn sát thêm mấy trấn nữa, hắn còn có hơn mười vạn cốt binh!”
Lão tướng quân Bá Nam nói.
“Sao không đi tìm một người của giáo đình?”
Hoàng Đông Kiệt biết xử lý sinh vật hắc ám tác loạn một phương là nghĩa vụ của giáo đình, tìm hắn hỗ trợ còn không bằng tìm giáo đình.
Đối phó sinh vật hắc ám, giáo đình mới là người chuyên nghiệp.
“Ta đang tìm, nhưng hình như giáo đình có chuyện gì đó bị trì hoãn nên tạm thời không thể cử ai đến đây được!”
Lão tướng quân Bá Nam trả lời.
“Dù sao thì ta cũng từ chối!”
Chỉ một bữa ăn đã muốn hắn làm việc, đùa gì thế...