“Khụ khụ, chúng ta có ưu thế của mình, chính là chúng ta trẻ tuổi hơn hắn!”
“Lão già kia có thể mạnh được bao nhiêu năm? Mấy năm nữa chắc chắn hắn không xong!” Rodan Luin chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Quân doanh Bạch Hồng Sơn, mộ phần anh linh, nơi chôn cất các liệt sĩ ở quân doanh Bạch Hồng Sơn.
Nhìn thoáng qua có hơn mười nghìn ngôi mộ.
“Seele, thế nào?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi Seele.
“Không có hơi thở sinh sinh vật hắc ám, ở đây có hơn mười nghìn ngôi mộ, ít nhất hai phần ba trong số đó là mộ rỗng!”
Bọn người Coway không ngạc nhiên khi biết có nhiều ngôi mộ trống như vậy, vì diễn chân thật một chút, vương quốc Agar và Ilu đương nhiên tạo ra cảm giác bọn họ đang chiến đấu quyết liệt. Bối Nhĩ nghe nói ông nội hắn chưa từng đến đây bao giờ thì hơi thất vọng.
“Chúng ta đi xem chiến trường Bạch Hồng Quân Doanh chiếm đóng!”
Đến chiến trường, Seele cảm ứng một hồi, cuối cùng lắc đầu.
“Bối Nhĩ, đây mới chỉ là bắt đầu, chiến trường còn rất lớn, nếu như ông nội ngươi thật sự đứng ở chiến tuyến, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được hắn!”
Hoàng Đông Kiệt an ủi Bối Nhĩ.
Bối Nhĩ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Lão gia tử, nếu ông nội Bối Nhĩ ở bên vương quốc Ilu, chúng ta tìm kiếm ở vương quốc Agar chẳng phải là vô ích hay sao!”
Lời của Coway khiến người khác nghĩ chuyện đó cũng có thể.
“Thế thì sao? Đừng quên chúng ta là đoàn mạo hiểm. Chúng ta nhận nhiệm vụ từ vương quốc Agar thì chúng ta đến từ vương quốc Agar!”
“Nếu chúng ta nhận nhiệm vụ từ vương quốc Ilu thì chúng ta đến từ trại vương quốc Ilu!” “Nhưng vẫn còn một vài nơi quân doanh chôn cất ở vương quốc Agar. Chúng ta hãy đi vương quốc Agar bên đây trước, sau đó đến vương quốc Ilu!”
Bọn người Coway nghe nói có lý, liền nghe lão gia tử nói, trở về lều nghỉ ngơi.
“Chạy thẳng đến nơi chôn cất người chết. Quả nhiên, bọn họ đến để tra xét xem cuộc giết chóc giữa chúng ta và vương quốc Ilu có đạt được kết quả như bọn họ dự đoán hay không!”
“Tiếp theo, có lẽ bọn họ sẽ tìm cách đi nơi khác xem xét tình hình. Chúng ta thỏa mãn bọn họ, giao nhiệm vụ hộ tống quân nhu cho công hội Mạo Hiểm Giả, để cho bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ này!”
Lão tướng quân Bá Nam tương kế tựu kế, để cho đoàn mạo hiểm Phá Hiểu mang tình hình nhìn thấy được báo cho vương quốc Murphil...
Vừa rạng sáng, Hoàng Đông Kiệt đã chào từ giả lão tướng quân Bá Nam, rời quân doanh Bạch Hồng Sơn.
Bọn họ đệ trình nhiệm vụ ở các trấn lân cận, đồng thời nhận nhiệm vụ đến các quân khu khác, có lẽ bởi vì danh tiếng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu nên việc nhận nhiệm vụ của bọn họ đặc biệt thuận lợi.
Kế tiếp vài ngày, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu một mực lao tới các trận quân doanh lớn trên chiến tuyến vương quốc Agar.
“Lão gia tử, lúc chúng ta lao tới các đại quân doanh có phải quá thuận lợi hay không? Bọn họ thấy chúng ta liền trực tiếp cho đi, ngay cả ngăn lại để tra hỏi cũng không có!”
Coway lặng lẽ nói.
“Chuyện này có gì kỳ lạ? Ánh mắt của bọn họ đã nói cho chúng ta biết, bọn họ coi chúng ta là người được vương quốc Murphil phái tới!”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Lão gia tử, chúng ta bị bắt rơi vào vòng xoáy rắc rối, điều này có gây bất lợi cho chúng ta không!”
Coway cau mày hỏi.
“Mục tiêu của chúng ta là tìm người. Miễn là điều đó không ảnh hưởng đến khả năng tìm người của chúng ta, thì việc bọn họ nghĩ chúng ta là phe nào cũng không thành vấn đề!”
“Đi thôi, còn một chuyến quân doanh cuối cùng. Nếu không có tung tích của Luân Nạp, chúng ta sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi đi vương quốc Ilu!”
Bước vào quân doanh cuối cùng, kết quả vẫn làm cho bọn người Hoàng Đông Kiệt uổng công một chuyến.
Sau nhiều ngày bôn ba ở thành Thông Hối Hoàng Đông Kiệt và đồng đội cũng thấm mệt. Hoàng Đông Kiệt dẫn đồng đội thẳng vào Thành Thông Hối để chuẩn bị nghỉ ngơi, hồi phục một hai ngày.
Ngày bọn họ nhận phòng khách sạn, Seele đưa Nim đi tắm.
Có lẽ mọi người đều mệt mỏi, ban đêm mọi người đều đi ngủ từ rất sớm.
Đêm khuya thành Thông Hối vốn đã xuống đèn bỗng trở nên xao động dị thường giống như có quỷ vào thôn, thường xuyên có tiếng bước chân và sự hoảng loạn của dân thường trên đường phố.
Đương nhiên bọn người Hoàng Đông Kiệt bị động tĩnh trong thành đánh thức.
“Lão gia tử, thành Thông Hối đã bị đại quân vong linh bao vây, cư dân trong thành mới trở nên bất an như vậy!”
Coway nói tin tức hắn đã tìm hiểu được.
“Thật đáng ghét. Nửa đêm không ngủ chạy đến dọa người, Nim đâm người bù nhìn nguyền rủa hắn!”
Nim ôm gối như chưa tỉnh, khi nghe pháp sư vong linh quấy rầy giấc đẹp của nàng, răng nanh nhỏ của nàng cũng lộ ra.
“Lão gia tử, hiện tại quân hộ thành và mạo hiểm giả trong thành đều chạy tới ngăn cản đại quân vong linh, chúng ta có giúp không?”
Coway hỏi.
Hoàng Đông Kiệt đang định trả lời thì có tiếng gõ cửa, Coway ra mở cửa thì nhận ra đó là ông khách sạn.
Ông chủ đi thẳng vào vấn đề, nói có người muốn gặp bọn họ.
“Đưa hắn đến đây!”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
Ông chủ nghe xong liền đi xuống lầu nhanh chóng dẫn ba người vào. Hai người là hộ vệ, người đàn ông đội mũ trùm đầu phía trước là chủ nhân.
Ông chủ đưa người lên rồi rời đi.
“Hắn có thể là đồng tộc của ta!”
Seele cảm ứng được gì đó, nàng thì thầm vào tai Hoàng Đông Kiệt.
Người tới không hề tỏ ra bí ẩn, hắn bỏ mũ trùm đầu xuống, chứng tỏ rằng mình thực sự là một nam tinh linh.
“Xin chào các vị đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, ta tên Ngân, là hội trưởng phân bộ công hội Mạo Hiểm Giả thành Thông Hối!”
Người tới trực tiếp thông báo danh tính của hắn.
“Ngươi đến đây vì đại quân vong linh ngoài thành phải không?”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên hỏi.
“Phải, đó là lý do ta tới đây!”
Ngân mang vẻ mặt ôn hòa tạo cho người ta cảm giác thân thiện.
“Có bao nhiêu đại quân vong linh đang tiến ra bên ngoài ? Ai đang điều khiển đại quân vong linh này?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.