Con rồng xương khổng lồ nhận được lệnh, rất nhanh phun ra một luồng hơi thở về phía Hoàng Đông Kiệt!
Khoảnh khắc hơi thở rồng ngưng tụ xuất hiện, không chỉ làm biến dạng không khí xung quanh mà còn xóa sạch nhân tố ma lực trong không khí.
Làm người ta giật mình nhất là tốc độ tấn công của nó quá nhanh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tia đen cực lớn có sức hủy diệt đã xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, trong nháy mắt bao trùm Hoàng Đông Kiệt.
“Ầm!”
Một trận đất rung núi chuyển, bụi mù tán đi, một miệng núi lửa khổng lồ khó diễn tả bằng lời xuất hiện bên ngoài thành.
“Xong rồi, thành Thông Hối xong rồi!”
Hộ thành quân trên tường thành cùng mạo hiểm giả nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người quỳ xuống như thể bọn họ đã mất đi niềm tin được sống, bọn họ chuẩn bị chờ chết.
“Chị Seele, ngươi không lo lắng cho lão gia tử sao?”
Nim cảm thấy lão gia tử có chút giữ lại, thực tế thực lực cũng giống nàng.
Với thực lực của nàng, đụng tới rồng khổng lồ chân chính có lẽ nàng còn thoái nhượng ba phần, nhưng rồng khổng lồ đã chết này ai mà sợ.
Nàng không sợ, lão gia tử càng ít có khả năng bị rồng xương khổng lồ này làm bị thương.
Nàng biết lão gia tử sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng Seele bên cạnh lại không lo lắng, chẳng lẽ chị ấy cũng biết sự thật về lão gia tử.
“Ta tin tưởng hắn!”
Seele chỉ nói một câu thể hiện sự tín nhiệm sâu sắc của nàng.
Coway vẫn giữ Bối Nhĩ lại, ngăn cản hắn hành động thiếu suy nghĩ, lấy thực lực của Bối Nhĩ, nếu hắn bị rồng khổng lồ phun trúng, hắn chỉ có kết cục bị bốc hơi...
“Ha ha, lĩnh vực anh hùng thì sao, không phải cũng chết sao!”
Finncrane đột nhiên cười lớn, mặc dù hơi thở của rồng làm Hoàng Đông Kiệt bốc hơi nhưng hắn không có cơ hội biến Hoàng Đông Kiệt thành một cốt binh.
Nhưng giết được một cường giả trong lĩnh vực anh hùng cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Ngay lúc hắn đang cười, một tia sét xuyên qua đêm tối bắn thẳng vào hắn.
Cuộc tấn công bất ngờ khiến Finncrane cau mày, nhưng hắn không hề kích động, hắn để thú xương khổng lồ bên cạnh che trước mặt hắn.
“Ầm!”
Con thú ương khổng lồ bị sấm sét lao thẳng vào, nó lập tức bị đập nát thành từng mảnh, Finncrane vẫn không hề hoảng sợ, xòe năm ngón tay ra che trước mặt hắn.
Viên bảo thạch ma pháp trên ngón tay hắn sáng lên, nhiều tầng kết giới xuất hiện bảo vệ hắn, sấm sét phá vỡ kết giới ngoài cùng thì tan biến.
“Không thể nào, làm sao ngươi có thể không có chuyện gì!”
Nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt bình yên trôi nổi trên không, Finncrane nheo mắt lại, cho dù là cường giả lĩnh vực anh hùng trúng một kích này cũng không thể không xảy ra chuyện gì.
Ông già này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Hoàng Đông Kiệt phớt lờ Finncrane, ngẩng đầu nhìn con rồng xương khổng lồ, hắn dùng một tia sét đánh thẳng vào nó.
Đánh trúng, nhưng một kích làm vỡ con quái thú xương khổng lồ lại không có tác dụng gì với con rồng xương khổng lồ.
“Miễn dịch!”
Hoàng Đông Kiệt cau mày, ma pháp của hắn miễn dịch với với con rồng xương này.
“Haha, vô dụng thôi. Đây là kiệt tác đáng tự hào nhất của ta. Nó có thể miễn dịch với bất kỳ ma pháp nào!”
Hoàng Đông Kiệt vừa nghe lại bắn ra ngọn lửa và các đòn tấn công khác vào con rồng xương khổng lồ, phát hiện quả thực rồng xương khổng lồ miễn nhiễm với các đòn tấn công ma pháp của mình.
“Gầm!”
Như thể không chịu nổi hành vi khiêu khích của côn trùng nhỏ, rồng xương lao thẳng về phía Hoàng Đông Kiệt.
“Bốp!”
Tốc độ của rồng xương rất nhanh, hơn nữa thân hình to lớn như vậy, Hoàng Đông Kiệt không có cách nào trốn tránh.
Không còn cách nào khác, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể một tay ngưng tụ kiếm băng, tay kia là hỏa kiếm có ngọn lửa đối đầu với rồng xương.
Hoàng Đông Kiệt bị đánh bay đi ra ngoài, nhưng vết thương do Hoàng Đông Kiệt gây ra cũng hiện rõ trên bộ xương của rồng, một nửa bộ xương của con rồng khổng lồ bị đông cứng thành một lớp băng trong suốt, nửa còn lại bị lửa thiêu rụi.
Nhưng vì có khả năng miễn dịch ma pháp nên hai lớp băng và lửa trên xương rồng nhanh chóng tiêu tan.
“Vô dụng thôi, ngươi đánh không lại nó đâu!”
Finncrane đang đả kích sự tự tin của Hoàng Đông Kiệt.
“Vâỵ sao?”
Hơi thở trên người Hoàng Đông Kiệt thay đổi, khiến Finncrane cảm thấy hoảng hốt, hắn còn chưa kịp hiểu ra sự hoảng hốt của mình đến từ đâu thì Hoàng Đông Kiệt đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Chờ đến lúc hắn nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt lần nữa, hình ảnh Hoàng Đông Kiệt và con rồng chồng lên nhau đã tách ra.
Đôi cánh của bộ xương rồng khổng lồ đã bị chặt đứt.
“Cái gì!”
Finncrane không thể tin được, có ma pháp miễn dịch thì cho dù công kích vật lý, rồng xương cũng có thể miễn dịch mới đúng, tại sao hắn có thể chém đứt được đôi cánh của rồng xương? “Siêu vị ma pháp— hoả táng!”
Hoàng Đông Kiệt ném hai thanh kiếm trong tay ra, chắp hai tay lại, một cột lửa khổng lồ bay lên trời trực tiếp nhấn chìm rồng xương.
“Đáng chết, là cấm chú!”
Cảm nhận rồng xương đang dần tan chảy trong cột lửa, Finncrane trở nên lo lắng, hắn phát động ma pháp triệu hồi vong linh để cứu rồng xương.
Hắn triệu hồi được một lượng lớn cốt binh, cố gắng sử dụng lượng cốt binh khổng lồ này để dập tắt cột lửa cao ngất trời và giải cứu rồng xương, nhưng hành vi của hắn giống như những con thiêu thân lao vào lửa. Tất cả cốt binh tới gần đều bị cột lửa siêu nóng tiêu diệt.
Ngọn lửa linh hồn của rồng xương đã hoàn toàn bị dập tắt, Finncrane bị phản phệ, một nửa sinh mệnh lực của hắn dường như đã bị hút ra khỏi cơ thể, hắn hoàn toàn dừng lại.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Finncrane yếu ớt nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Ta không phải cũng là một ông già giống như ngươi sao!”
Hoàng Đông Kiệt từng bước đi về phía Finncrane, chuẩn bị giải quyết hắn.
“Ngươi không nên đến gần ta như vậy!”
Finncrane đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
“Vong linh mộ viên: linh hồn đưa đò!”
Finncrane đột nhiên nở nụ cười hung ác, điều đáng sợ nhất của pháp sư vong linh chính là lực lượng tinh thần dị thường khổng lồ!”
Dám tới gần pháp sư vong linh như vậy, không phải muốn chết sao?
Đột nhiên chung quanh Finncrane và Hoàng Đông Kiệt xuất hiện vô số ngọn lửa linh hồn trôi nổi, vì để ngừa vạn nhất, Finncrane vẫn mượn lực lượng của những ngọn lửa linh hồn này. Trong phút chốc, tinh thần lực khủng bố của hắn xông thẳng vào đầu Hoàng Đông Kiệt.