Hoàng Đông Kiệt kéo thi thể Finncrane vào thành Thông Hối, được người dân thành Thông Hối hoan hô nhảy nhót, hắn mặc kệ, giao thi thể Finncrane cho Ngân rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi. “Thế giới của những mạo hiểm giả sắp thay đổi!”
Ngân im lặng nhìn thi thể Finncrane, trầm mặc hồi lâu mới nói ra lời này.
Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng báo cáo sự việc ngày hôm nay với cao tầng công hội, đồng thời yêu cầu người ta chuẩn bị huy chương Vinh Diệu, nói ra phải giữ lời.
Tin tức Finncrane bị một ông già giết chết truyền đi khắp nơi.
“Cái gì, Finncrane bị đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu giết chết sao, không phải đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là do vương quốc Murphil phái tới sao, sao bọn họ có thể giết Finncrane!”
“Không đúng, Finncrane là a pháp sư vong linh. Cho dù hắn đã già đi thì thực lực vẫn không thể coi thường. Làm sao lão già đó lại đột phá được biển xương vô tận rồi giết chết Finncrane?”
“Xem ra mọi người đều bị đoàn mạo hiểm Phá Hiểu lừa rồi. Bề ngoài thì là đoàn mạo hiểm Bạch Kim, nhưng sau lưng lại là đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ!”
Lão tướng quân Bá Nam biết tin cũng rất ngạc nhiên, thứ nhất là vì thân phận thực sự của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, thứ hai là vì hành vi của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu rất đáng kinh ngạc. Finncrane đã xác định là do vương quốc Murphil phái đến nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cũng được vương quốc Murphil phái đến thì tại sao bọn họ lại giết chết Finncrane.
“Điều tra, có lẽ chúng ta đã đổ oan cho đoàn mạo hiểm Phá Hiểu!”
Lão tướng quân Bá Nam suy nghĩ một chút rồi ra chỉ thị như vậy.
Vương quốc Murphil cũng bị sốc trước tin tức này.
Lúc đầu, việc đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đánh bại đoàn mạo hiểm Thiên Thương không nhận được nhiều sự chú ý.
Rebouakt cho rằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là người do hoàng thất sắp đặt, còn hoàng thất lại cho rằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là người do công tước Rebouakt sắp đặt.
Cả hai đều cho rằng người là do đối phương sắp xếp, lại bởi vì không có ảnh hưởng đến lớn tình hình chung nên bọn họ cũng không chứng thực với nhau cái gì.
Có lẽ trong lòng họ, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu tùy tiện bao nhiêu cũng ảnh hưởng không lớn nên bọn họ không quá coi trọng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Ai ngờ đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu lại xử lý Finncrane?
Bọn họ biết rõ thực lực của Finncrane. Có đại quân cốt binh vô tận, đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ bình thường đều rất khó đối phó Finncrane.
Nhưng Finncrane đã chết trong tay một ông già như vậy.
Tư liệu về đoàn mạo hiểm Phá Hiểu một lần nữa lại xuất hiện trên bàn.
Bọn họ tin chắc rằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chỉ có một người lợi hại, đó chính là đoàn trưởng. Các thành viên khác chỉ ở trình độ Vinh Diệu, kém xa đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ.
“Đáng tiếc, hắn đã quá già, nếu không hắn sẽ trở thành đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ thứ ba của vương quốc Murphil!”
Tuy thực lực của Hoàng Đông Kiệt đủ rồi, nhưng trong mắt nhiều quý tộc, tuổi già có nghĩa là sức chiến đấu không còn nhiều năm, lại còn kéo theo người nhà, một đội hình như vậy ai cũng không xem trọng.
Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn mượn sức ông lão, trước khi ông lão này già đến mức không thể động đậy, hắn vẫn có giá trị.
Thành Thông Hối, khách sạn.
“Khụ khụ, chú Coway, có chuyện gì vậy?”
Sáng sớm, Bối Nhĩ thấy Coway chặn rất đông người trước cửa khách sạn, bèn hỏi chú Coway mục đích của bọn họ là gì.
“Bọn họ đều là thuyết khách cho các quý tộc khác. Bọn họ đến đây nếu không mượn sức lão gia tử thì là tìm lão gia tử để chỉ đạo kiếm thuật riêng, còn có người lớn gan đòi mua tiểu thư Seele từ tay chúng ta!”
Coway trả lời.
“Ném hết bọn chúng ra ngoài đi!”
Hoàng Đông Kiệt đi xuống cầu thang, vừa vặn nghe nói như thế liền kêu Coway đuổi hết những người này ra ngoài.
Coway nghe vậy không khách sáo, nâng những người này lên ném ra ngoài như gà. Đang lúc những người này còn muốn quậy thì bọn họ cảm nhận được sát khí trên người Hoàng Đông Kiệt, tất cả đều yên tĩnh lại.
Đến giữa trưa, cuối cùng Ngân cũng mang huy chương Vinh Diệu đã làm xong tới đây.
“Ta cũng có sao?”
Ngân cho rằng Nim cũng là người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu nên nhờ người chế tạo thêm một chiếc nữa, Nim đạt được huy chương Vinh Diệu thì vô cùng vui vẻ!”
“Lão gia tử, ta có được coi là người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không?” Nim hai tay cầm huy chương Vinh Diệu nghiêm túc hỏi Hoàng Đống Kiệt.
“Tất nhiên là có!”
Nghe vậy Nim mỉm cười hớn hở.
Ngân cũng muốn lợi dụng mối quan hệ đồng tộc để có được bước đột phá từ Seele, để hiểu rõ ai là người xuất hiện sau Finncrane.
Kết quả là Seele phớt lờ hắn, Hoàng Đông Kiệt lại cẩn thận, không hề nhắc đến người điều khiển ma pháp thời gian là ai.
Sau khi đạt được huy chương Vinh Diệu, Hoàng Đông Kiệt và đội nhóm không dừng lại ở thành Thông Hối mà lên ma thảm xuất phát thẳng đến vương quốc Ilu.
Nhìn đoàn mạo hiểm Phá Hiểu rời đi, Ngân thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên hắn không thích giao tiếp với người già, những người như vậy cáo già đến mức khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Vương quốc Ilu.
Bọn người Rodan Luin vừa nhận nhiệm vụ thảo phạt manticore (*) thì nghe tin công chúa Anri sắp ra tiền tuyến thay mặt hoàng thất an ủi binh lính.
(*)Quái vật kết hợp giữa thân sư tử, đuôi bò cạp và cánh dơi.
Việc ra tiền tuyến vào thời điểm này khiến bọn người phi chính trị Rodan Luin cảm thấy chuyến đi này rất nguy hiểm.
“Công chúa Anri, sao ngươi không đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về? Chúng ta sẽ hộ tống ngươi ra tiền tuyến!”
Bọn người Rodan Luin là bạn tốt của công chúa Anri, bọn họ không muốn bạn tốt gặp chuyện không may nên đã đến tìm nàng.
“các ngươi có nhiệm vụ của các ngươi, ta có nhiệm vụ của ta, hiện tại thời khắc mấu chốt đã sắp tới rồi, ta phải lấy ta chính mình làm mồi, làm cho vương quốc Murphil hoàn toàn sập bẫy!” Anri Ayla nói.