Trong đoàn xe hộ tống công chúa Anri, Nim có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, dựa vào vẻ mặt ngây thơ dễ thương, nàng có thể hoành hành ngang ngược, không có một binh sẽ nào làm khó nàng.
“Ngươi thật đáng yêu, lại đây cho chị ôm một cái!”
Công chúa Anri nhìn thấy Nim dáng vẻ hoành hành ngang ngược leo lên xe ngựa của mình, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đáng yêu của Nim, nàng liền muốn véo má Nim.
Nhưng Nim chỉ là bề ngoài dễ thương thôi, ngoại trừ hết ăn lại uống, không có cách nào chiếm được lợi ích của nàng.
“Chạy mất!”
Anri Ayla nghĩ rằng trong chiếc xe ngựa nhỏ Nim không thể trốn thoát, rất nhanh chóng túm lấy bẹ má nàng, ai ngờ Nim giống như một con cá chạch, nàng đi bộ một vòng trong xe ngựa rồi bỏ chạy.
“Nho của ta đâu!”
Thấy không bắt được Nim, nàng chỉ có thể đợi lần sau Nim đi vào thì bắt lại, có lẽ nàng mệt, Anri muốn ăn chút nho để giải khát, nàng đưa tay ra lấy nhó nhưng thấy đĩa đã trống rỗng.
Nhìn lại đĩa nho của nàng đã biến mất.
“Công chúa, vừa rồi toàn bộ nho đều bị cô bé lấy mất rồi!”
Nữ hầu trả lời.
“Khó trách nàng lẻn vào xe của ta, thì ra là để mắt tới nho của ta!”
“Đi rửa thêm mấy quả nho. Ta phải bắt con bé này lại!”
Công chúa Anri ra lệnh, người giúp việc nhanh chóng rửa đĩa nho rồi bưng vào. Không lâu sau, công chúa Anri nhìn thấy một bé gái treo trên cửa xe, cũng không biết bé gái đã trèo lên cửa sổ xe bằng cách nào. Nhưng tầm mắt cô bé không bao giờ rời khỏi đĩa nho.
“Vào đi!”
Công chúa Anri cầm chùm nho để dụ cô bé vào.
“Ngươi đưa cho Nim trước, Nim mới vào!”
Nim mặc cả.
“Không, ngươi vào trước đi, ta sẽ cho!”
“Ngươi đưa trước đi, ta sẽ vào!”
“Chị không nói dối trẻ con đâu, ngươi vào trước đi!”
Nim không nói nữa, nàng nằm bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào công chúa Anri.
“Ta sợ ngươi rồi!”
Công chúa Anri bại trận, đang tính đút nho cho Nim ăn, nhưng vừa đến gần, toàn bộ số nho trên đĩa đã bị Nim lấy hết.
Nim cướp được chùm nho bỏ chạy như một con cua kiêu ngạo.
“Công chúa, hay là...!”
“Không được, đoàn xe có một cô bé dễ thương như vậy không phải tốt lắm sao!”
Nim cướp được chùm nho không giữ cho riêng mình mà mang về chia cho bọn người Hoàng Đông Kiệt.
“Khụ khụ, Nim, gần đây ngươi mập lên phải không?”
Bối Nhĩ đánh giá Nim.
“Hừm, ta có đồ ăn ngon cũng không chia sẻ với ngươi nữa, thế mà lại nói ta mập!”
Nim giật chùm nho lại rồi quay đi như không muốn nói chuyện với Bối Nhĩ nữa.
Không mập!
Bối Nhĩ không tin, hắn bế Nim lên xem phát hiện quả thực là nặng hơn vài ký.
“A!”
Bối Nhĩ đột nhiên hét lên, hắn bị Nim cắn...
“Ta không ngươi nữa. Ngươi là kẻ đáng ghét!” Nim đang trốn đằng sau Seele, phản đối hành vi thô lỗ của Bối Nhĩ.
“Có người vừa mời mò tới đây!”
Hoàng Đông Kiệt đột nhiên phát ra âm thanh, Bối Nhĩ và những người khác dừng đùa giỡn.
“Ma pháp quy mô siêu lớn: rừng đá!”
Ma lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện, các thung lũng xung quanh đều bị ma pháp trận bao phủ, một trận động đất làm rung chuyển các ngọn núi, vô số cột đá hình thù bất thường bay lên trời. Rừng đá rậm rạp đã ngăn cách hoàn toàn đoàn xe.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Vô số trùng xuất hiện tấn công những binh lính đang hoang mang, làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Lão gia tử!”
Coway không biết có bao nhiêu kẻ thù đến, nhưng hắn có thể nói những kẻ thù này đều đến vì công chúa, thực lực lão gia tử khủng bố, hắn không cần phải quan tâm, hắn chuẩn bị đi bảo hộ công chúa.
“Đi thôi!”
Hoàng Đông Kiệt biết có rất nhiều cường giả bảo vệ bên người công chúa, bọn họ có đi hay không không quan trọng, nhưng đã nhận nhiệm vụ, đi làm bộ làm tịch chút cũng được.
Được cho phép, Coway, Seele và Bối Nhĩ đều lao sang bên kia rừng đá, để Nim lại cùng Hoàng Đông Kiệt.
Lão gia tử rất mạnh, để Nim cho lão gia tử chăm sóc, bọn họ cảm thấy yên tâm.
“Có vẻ như sau khi chúng ta rời khỏi trấn Kerry, không phải đang đánh nhau trên đường thì là đang ở giữa một cuộc chiến. Có thể không đánh nhau được không?”
Hoàng Đông Kiệt ngước nhìn ông lão trên cột đá rồi nói.
“Có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không giết bất cứ ai thì thật là tốt. Điều kiện tiên quyết là ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
“Dù sao ta cảm giác ta cũng không đánh lại ngươi!”
Nahashu nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt nói.
“Lão gia tử, tên biến thái đó hình như đang nhìn chằm chằm vào ta!”
Nim nhìn thấy một người đứng sau cột đá, người đó đang dùng ánh mắt biến thái nhìn chằm chằm nàng.
“Polbo, ngươi đang làm gì vậy?”
Nahashu thấy sát thủ Polbo phát bệnh cũ thì rất tức giận, nếu không phải hắn đang theo dõi Hoàng Đông Kiệt, hắn sẽ giết chết tên sát thủ ấu nữ này trước.
Polbo không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Nim, cơ thể hắn run lên, rõ ràng là hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân.
“Nim, tự chơi nha!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy kẻ biến thái nhắm vào Nim, trong lòng thầm bi ai cho kẻ biến thái này.
“Lão gia tử, ta biết rồi!”
Nim nghe hiểu ý của Hoàng Đông Kiệt, món đồ chơi này hắn đã đồng ý cho cô bé chơi. Nàng lập tức nhảy ra khỏi người Hoàng Đông Kiệt, biến mất sâu trong rừng đá.
Polbo nhìn thấy cô bé đã rời khỏi ông già nguy hiểm, nàng phấn khích đi theo cô bé. “Ngươi không sợ nàng bị tên biến thái đó hành hạ đến chết sao?”
Nahashu không rõ Hoàng Đông Kiệt có ý gì.
“Biến thái?”
“Người nói người nào?”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười hỏi ngược lại...