“Đoàn trưởng, Coway hắn...!”
Ngoài đoàn trưởng, Luân Nạp là người hiểu Coway nhất, Coway ngày nào cũng đi sớm về muộn, rõ ràng là đang giấu bọn họ điều gì đó.
“Coway không muốn nói cho chúng ta biết. Chắc là chuyện riêng tư. Mỗi người đều có chuyện riêng. Coway không muốn chúng ta can thiệp vào chuyện riêng tư của hắn thì chúng ta cứ giả vờ như không biết là được!”
Hoàng Đông Kiệt lười nhác nói.
Luân Nạp thấy đoàn trưởng cũng nói như vậy, vạy tiếp tục lười biếng đi.
Coway thấy lượng người tụ tập cũng khá rồi, bèn để bọn họ tập hợp lại, chuẩn bị xuất phát cướp ngục.
“Ầm!”
Ngay khi bọn họ vừa khởi hành, một tia sét bất ngờ ập tới bắn tan ngôi nhà của bọn họ.
Vào thời điểm quan trọng đó, bọn người Coway đã bảo vệ công chúa Diane và kịp thời trốn thoát khỏi nhà.
Nhưng hơn phân nửa người được hắn triệu tập đều bị sấm sét giết chết.
“Là ngươi, kẻ phản bội!”
Khi bọn người Coway nhìn rõ kẻ tấn công, bọn họ cực kỳ tức giận.
Ngay cả Coway cũng không ngoại lệ.
Người tới là cựu ma pháp sư Eugenio Ojerozo của vương quốc Tiểu Minh, chính hắn phản bội vương quốc Tiểu Minh ở thời khắc mấu chốt mới dẫn đến vương quốc Tiểu Minh mất nước. Ngay cả cánh tay trái của Coway cũng bị hắn chặt đứt.
Hắn không chỉ là một ma pháp sư mà còn là một chiến sĩ.
“Coway, ta biết là ngươi mà. Những người sống sót của vương quốc Tiểu Minh, người an phận thủ thường không bị sao. Ngược lại những kẻ làm điều xấu lần lượt biến mất!”
“Phương thức làm việc này, ta không cần đoán cũng biết là ngươi!”
“Vì thế ta đã lén lút đi theo sau một kỵ sĩ làm cường đạo, không ngờ ta thật sự gặp được các ngươi!”
“Đừng nhìn xung quanh, chỉ có ta thôi, một mình ta đủ sức đối phó với các ngươi rồi!”
Eugenio Ojerozo cười tủm tỉm nói...
“Vương quốc Tiểu Minh đối xử tốt với ngươi, tại sao ngươi lại phản bội vương quốc Tiểu Minh?”
Raleigh nổi giận đùng đùng quát.
“Chuyện này còn phải hỏi sao. Nước chảy về chỗ thấp, người hướng về chỗ cao, vương quốc Murphil mạnh hơn vương quốc Tiểu Minh rất nhiều!”
“Vương quốc Tiểu Minh không thể cho ta những gì ta muốn, còn hạn chế sự theo đuổi của ta. Tại sao ta không từ bỏ vương quốc Tiểu Minh, chọn một cái cây to hơn để trú chứ!”
“Mười năm đã trôi qua, chứng minh lựa chọn ban đầu của ta là đúng. Với tài nguyên của vương quốc Murphil, ta đã trở nên cường đại hơn!”
Eugenio Ojerozo cười lạnh nhìn đám người Raleigh.
“Kẻ phản bội, hôm nay ta sẽ vì...!”
Raleigh còn muốn báo thù cho vương quốc Tiểu Minh nhưng kỵ sĩ trưởng đã trực tiếp ngăn cản hắn xúc động.
“Đi!”
“Với trình độ hiện tại của các ngươi, mười năm trước các ngươi còn không bằng hắn, huống chi hắn bây giờ. Mau đưa công chúa rời khỏi đây!”
Coway rất quyết đoán, hắn cảm nhận rõ ràng nguy cơ từ Eugenio Ojerozo, chứng minh Eugenio Ojerozo càng cường đại hơn so với năm đó.
Hắn đoán Eugenio Ojerozo không chỉ được phong làm kỵ sĩ Không Trung mà còn được phong ma pháp sư cấp chín.
Raleigh chỉ là một kỵ sĩ Đại Địa, những người khác thậm chí còn không phải là kỵ sĩ Đại Địa, bọn họ không phải là đối thủ của Eugenio Ojerozo.
Để tránh cho công chúa bị thương tổn, Coway nhanh chóng kêu bọn người Raleigh đưa công chúa đi.
“Kỵ sĩ trưởng, ta ở lại giúp ngươi!”
Raleigh nhờ những người thân cận nhất của mình hộ tống công chúa đi, nhưng hắn không rời đi mà chọn ở lại giúp đỡ Coway.
“Chạy nhanh đi. Nếu hắn xuất hiện ở đây thì người của vương quốc Murphil nhất định ở gần đây, chỉ bằng mấy tên thủ hạ kia của ngươi, ngươi cho rằng bọn họ có thể bảo vệ tốt công chúa Diane sao?”
“Đi đi, công chúa Diane quan trọng hơn ta, đừng lo lắng cho ta, ta sẽ tìm cách thoát khỏi hắn càng sớm càng tốt!”
Coway quát.
Raleigh nghe vậy vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
“Kỵ sĩ trưởng, hãy cẩn thận!”
Raleigh biết tình thế không mấy lạc quan, nhất là khi đối mặt với Eugenio Ojerozo, mười năm trước, Eugenio Ojerozo có thể dễ dàng chặt đứt cánh tay trái của kỵ sĩ trưởng, chứng tỏ Eugenio Ojerozo đáng sợ đến thế nào chứ đừng nói đến hiện tại.
Kỵ sĩ trưởng bị mất cánh tay trái không chỉ bị tổn thương thực lực mà thực lực của hắn có lẽ sẽ dậm chân tại chỗ, ngược lại Eugenio Ojerozo được vương quốc Murphil bồi dưỡng rất nhiều, thực lực của hắn cũng không phải chỉ tăng lên một chút.
Nếu kỵ sĩ trưởng ở lại một mình, kết cục chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Nhưng trong lòng hắn công chúa quan trọng hơn, hắn không để cho công chúa bị tổn hại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng hắn đã chọn công chúa.
Cắn răng một cái, hắn rút lui mà không nhìn lại.
Eugenio Ojerozo không đuổi theo hắn. Coway mười năm trước không phải là đối thủ của hắn, bây giờ hắn càng không thể là đối thủ của hắn. Chỉ mất vài hơi thở để đối phó với Coway. Đến lúc đó hắn chỉ mất vài hơi thở đuổi theo Raleigh, bọn người Raleigh có thể chạy bao xa?
“Vốn tưởng ngươi không xuất hiện sẽ quên ngươi, nhưng ngươi lại chạy ra ngoài dính líu với một công chúa bị mất nước!”
“Ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào công chúa Diane này đâu!”
Eugenio Ojerozo thoải mái nói.
“Ngươi nói quên là có thể quên ta, nhưng ta không thể quên ngươi. Ngươi chặt đứt cánh tay của ta, ta còn chưa có báo thù đây!”
Coway nhìn chằm chằm Eugenio Ojerozo.
“Cái gì, ta có nghe nhầm không ? Ngươi vẫn muốn tìm ta trả thù sao, chỉ bằng ngươi bây giờ sao!”
“Buồn cười quá, sợ bây giờ ngươi cũng không đỡ nổi một đòn của ta, làm sao có thể báo thù được?”
Eugenio Ojerozo bị Coway chọc cười, ma pháp thăm dò của hắn không thể nhầm lẫn được, Coway vẫn ở cấp độ kỵ sĩ Đại Địa.
Chặt đứt một tay hắn, hắn chắc chắn không còn ở trạng thái phong độ đỉnh cao nữa.
Có thể giữ lại không biết bao nhiêu thực lực kỵ sĩ Đại Địa.
Nhưng hắn thì khác, thực lực của hắn đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không chỉ là kỵ sĩ Không Trung hiếm có mà còn là ma pháp sư cấp chín.
Hắn ma võ song tu, Coway vạy mà còn có dũng khí tìm hắn báo thù sao?
Đây là ngây thơ hay ngu ngốc đây!