Trụ sở của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Năm con cá muối phơi nắng trong viện đều ngửi được mùi máu.
“Bối Nhĩ mau đi xem!” X2.
Mùi máu thoang thoảng ngày càng nồng đậm, Nim còn nhỏ, kêu nàng xem thì không tốt, Seele có thân phận gì mọi người đều biết.
Thế là Bối Nhĩ trở thành người bọ sai phái.
Thấy lão gia tử và ông nội đều lên tiếng, Bối Nhĩ đành miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế xem chuyện gì đang xảy ra.
“Không ổn rồi, khụ khụ, lão gia tử, là chú Coway...!”
Bối Nhĩ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một người bất tỉnh nằm cách đó không xa, bước đến thì thấy đó là chú Coway, liền hướng về phía sân hét lớn.
Vừa nghe mùi máu phát ra từ Coway, bốn con cá muối trong sân nhảy dựng lên, thấy Bối Nhĩ lo lắng đưa Coway bị thương nặng bất tỉnh vào, Seele nhanh chóng đi lên kiểm tra vết thương. “Vết thương có chút nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng!”
Seele điều trị mấy lượt, vết thương của Coway đã thuyên giảm.
“Rốt cuộc Coway đang giấu chúng ta điều gì, tại sao hắn lại bị thương như vậy?”
Luân Nạp sắc mặt âm trầm, nói như thế nào Coway vẫn là đồng đội của hắn, đồng đội biến thành như thế này, sao hắn có thể không tức giận muốn làm thịt kẻ đã làm Coway bị thương?
Nim đột nhiên kéo góc áo Hoàng Đông Kiệt, nàng nghe thấy có người từ bên ngoài đi tới, nàng tin lão gia tử hẳn cũng nghe thấy...
“Không phải muốn biết Coway đang giấu chúng ta điều gì sao? Bây giờ sẽ có người nói cho chúng ta biết!”
“Bối Nhĩ, đi đưa người đang lảng vảng ngoài cửa vào đây!”
Coway vừa quay vào nhà thì đã có người lảng vảng trước cửa, Hoàng Đông Kiệt đoán người này nhất định có quan hệ với Coway.
Hoàng Đông Kiệt không cảm nhận ác ý từ người đang lảng vảng trước cửa.
Vậy không phải là người tìm tới gây rắc rối, vid thế Hoàng Đông Kiệt kêu Bối Nhĩ gọi người ở ngoài cửa vào.
Bối Nhĩ gật đầu bước ra ngoài.
Đối mặt với Eugenio Ojerozo mạnh mẽ, Raleigh nghĩ rằng lần này kỵ sĩ trưởng dữ nhiều lành ít.
Lúc này hắn đến đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là chuẩn bị báo tang, tất nhiên hắn cũng muốn nhân cơ hội này để nhờ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu giúp đỡ hắn.
Vừa đến cổng sân, hắn đã ngửi thấy mùi máu, hắn nhất thời mừng rỡ, nhận ra có lẽ kỵ sĩ trưởng đã trốn thoát khỏi Eugenio Ojerozo.
Hắn vui sướng muốn đi vào kiểm tra vết thương của kỵ sĩ trưởng, nhưng hắn cho rằng ý định ban đầu của kỵ sĩ trưởng là không muốn kéo theo người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu vào.
Nếu hắn đi vào như thế này chắc chắn sẽ khiến kỵ sĩ trưởng không vui.
Nhưng thời gian vấn trảm là ngày mốt, nếu không chuẩn bị thì sẽ không kịp.
Đang lúc hắn rối rắm có nên vào hay không thì cửa sân mở ra, một con ma ốm thò đầu ra. “Khụ khụ, ngươi đến đây tìm chú Coway à?”
Bối Nhĩ nhìn Raleigh hỏi thẳng.
“Ừ, ta tới đây để gặp kỵ sĩ trưởng!”
Raleigh thấy người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đã tìm thấy hắn, trong lòng hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi với kỵ sĩ trưởng, muốn cướp ngục thì nhất định phải cần đến lực lượng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Kỵ sĩ trưởng?
Bối Nhĩ trong lòng kinh ngạc, không ngờ chú Coway lại có thân phận như vậy.
“Ngươi đi với ta!”
Bối Nhĩ kìm nén sự tò mò đưa Raleigh vào.
“Đây là đồng đội của kỵ sĩ trưởng, sao lại có cảm giác không đáng tin cậy như vậy?”
Raleigh đi theo Bối Nhĩ, nhìn Bối Nhĩ không ngừng ho, cơ thể gầy như cây gậy trúc.
Dù nhìn thế nào đi nữa, người này trông giống như một người bệnh, có đồng đội như vậy cản trở, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu làm sao đi tới được như ngày hôm nay?
Bối Nhĩ cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Raleigh nhìn mình, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn nhanh chóng biết ai đã làm chú Coway bị thương.
Suốt đường đi không nói một lời, sau đó hắn dẫn Raleigh đến gặp bọn người lão gia tử.
“Kỵ sĩ trưởng!”
Khoảnh khắc Raleigh bước vào phòng, mọi người đều chú ý, không hiểu vì sao hắn không khỏi trở nên căng thẳng.
Nhìn thấy Coway bất tỉnh, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao những người này lại nhìn hắn với ánh mắt ác liệt như vậy.
“Tình hình của kỵ sĩ trưởng thế nào rồi?”
Raleigh muốn đến gần Coway nhưng Luân Nạp đã đứng dậy chắn đứng trước mặt hắn, rõ ràng là vì không muốn hắn đến gần kỵ sĩ trưởng.
Không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể hỏi xem kỵ sĩ trưởng bị thương như thế nào.
“Tạm thời không thể chết được. Nói cho chúng ta biết, vết thương của Coway đến từ đâu?” Hoàng Đông Kiệt hỏi.
Raleigh thấy kỵ sĩ trưởng bị thương nặng bất tỉnh, chuyện này cũng không phải là điều hắn mong muốn.
Con của công chúa Diane sẽ bị vấn trảm công khai trong hai ngày nữa, ngay cả khi kỵ sĩ trưởng có thể tỉnh dậy trước ngày vấn trảm thì vết thương như vậy hắn không thể hồi phục được nhiều, cũng khó có thể giúp được gì cho bọn họ, hắn chỉ có thể liếc nhìn tất cả các thành viên đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, kỵ sĩ trưởng không thể giúp được nhưng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu thì có thể.
Để nhận được sự giúp đỡ của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, Raleigh không giấu giếm bất cứ điều gì, còn thêm mắm thêm muối nói Coway vì bọn họ đã làm những gì.
Nếu không cứu được con của công chúa Diane, Coway sẽ hối hận suốt đời.
“Càng nghe càng thấy có gì đó không đúng. Coway trong mắt các ngươi trở thành thứ gì rồi? Là công cụ, áp đặt đạo đức bắt Coway bán mạng cho các ngươi. Các ngươi không thấy mình hơi ích kỷ sao?”
Luân Nạp luôn cảm thấy trong mắt Raleigh chỉ có công chúa của hắn, dù tiếng gọi kỵ sĩ trưởng nghe rất cảm động nhưng Luân Nạp không thể nghe ra bao nhiêu tình cảm trong đó.
Bọn người Seele nghe Luân Nạp nói, ánh mắt của bọn họ nhìn Raleigh thay đổi.
“Không phải, các ngươi đã hiểu lầm chúng ta. Kỵ sĩ trưởng đã tự nguyện lựa chọn giúp đỡ chúng ta. Chúng ta không có bức bách kỵ sĩ trưởng!”
Raleigh nhìn thấy ánh mắt của thành viên đoàn mạo hiểm Phá Hiểu biến đổi, trong lòng trở nên lo lắng, không biết sai lầm ở khâu nào, khiến thành viên đoàn mạo hiểm Phá Hiểu nhìn hắn như thế này.
Chức trách của kỵ sĩ là bảo vệ công chúa, hắn ỷ lại kỵ sĩ trưởng thì làm sao?
Coway thân là kỵ sĩ trưởng, trách nhiệm bảo vệ công chúa là hiển nhiên, có cái gì gọi là bằng lòng hay không bằng lòng chứ?