Raleigh thấy đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đến, hắn không khỏi vui mừng, con của công chúa Diane được cứu rồi.
Nhưng không ai chú ý đến sự kích động của hắn.
“Lão gia tử, mang Nim đến hiện trường quá nguy hiểm. Hay là ta dẫn Nim trốn ra ngoài hiện trường ?”
Bối Nhĩ biết lát nữa mình có thể sẽ đối đầu trực diện với cùng đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền, hắn mới chỉ ở cấp bảy, hắn tự biết mình là kẻ cản trở. Hơn nữa Nim là cô bé tay trói gà không chặt, hắn và Nim hai người chỉ ảnh hưởng lão gia tử bọn họ phát huy.
Để không kéo chân lão gia tử, hắn quyết định kéo Nim sang một bên trốn. Nim vừa nghe thì dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Bối Nhĩ, đừng kéo ta xuống nước có được không? Trong đội chỉ có ngươi là người yếu nhất thôi.
Nhưng nàng không thể giải thích gì, Seele và Bối Nhĩ cũng không biết thân phận của nàng. Luân Nạp nhìn thấy cháu trai ngốc của mình muốn kéo người có chiến lực thứ hai trong đội đi, hắn muốn nói gì cũng không nói được.
Nhưng nghĩ đến việc có chiến lực thứ hai trong đội bên cạnh bảo vệ cháu trai mình, không phải cũng rất tốt sao.
Hoàng Đông Kiệt gật đầu để Bối Nhĩ bế Nim ra khỏi sân.
“Đoàn trưởng, có rất nhiều người có hơi thở mạnh mẽ ẩn náu trong những ngôi nhà gần đây, bọn họ không giống những dân chúng bình thường trong thành!”
“Hình như là quân đội, trên người còn có máu, bọn họ là những đội quân tinh nhuệ vừa rút khỏi chiến trường!”
Luân Nạp vừa là thi vu vừa là pháp sư vong linh, rất nhạy cảm với mùi của người sống, những ngôi nhà bên ngoài pháp trường quá yên tĩnh, nhà nào cũng chật kín người.
Hắn không cần đoán cũng biết rằng đây chính là thứ mà vương quốc Murphil đã chuẩn bị cho bọn họ.
“Ta không hy vọng bọn họ lao vào pháp trường. Ngươi có thể ngăn bọn họ lại không?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Đoàn trưởng, không thành vấn đề, ta cam đoan sẽ không làm cho bọn họ vào đây được dù chỉ một người!”
Luân Nạp gật đầu nhảy ra khỏi tấm ma thảm trước khi nó bay vào pháp trường.
Hoàng Đông Kiệt thấy Seele là người duy nhất còn lại bên cạnh mình, liền thở dài một hơi, khi nào thì hắn mới có thể nằm thắng.
Tấm thảm bay tới chỗ Coway, Hoàng Đông Kiệt nhảy xuống cùng với Seele.
“Mau, mua đưa con của công chúa Diane đi!”
Coway vừa định nói điều gì đó, giọng nói phấn khích của Raleigh vang lên.
“Hắn làm cho người ta thật buồn nôn, ta có thể giết hắn hay không?”
Hoàng Đông Kiệt chỉ vào Raleigh rồi hỏi Coway.
Coway cũng cảm thấy Raleigh đang được một tấc lại muốn tiến một thước, như thể ai cũng mắc nợ hắn, yêu cầu người khác làm việc này việc kia, mình nặng bao nhiêu cân nặng, thực sự không hề tự biết thân biết phận!
Xuất phát từ lo lắng, Coway vẫn lắc đầu, để cho lão gia tử tha cho Raleigh một lần.
Raleigh thấy đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu muốn giết mình, hắn giật mình một cái, hắn nhận thức được hành vi thô lỗ của mình vừa rồi.
Nhưng hắn còn chưa muốn chết, hơn nữa con của công chúa Diane còn chưa được cứu, vì thế hắn trở nên hoàn toàn thành thật.
“Lão gia tử, thực xin lỗi!”
Coway cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vì hắn mà bọn người lão gia tử đã vướng vào vòng xoáy rắc rối này.
Hắn không phải là người giỏi ăn nói, chỉ một câu thực xin lỗi đã tóm gọn lại tất cả hổ thẹn của hắn.
“Ngươi cảm thấy mình nợ vương quốc Tiểu Minh, ngươi muốn trả nợ, ta hiểu. Nhưng đừng quên ngươi là do ta nhặt được, mạng của ngươi thuộc về ta!”
“Không có sự cho phép của ta, ngươi không thể đánh cược mạng sống của mình!”
“Chuyện hôm nay quên đi. Sau khi chuyện ở đây được giải quyết, ngươi sẽ không còn liên quan gì đến vương quốc Tiểu Minh nữa. Ngươi chỉ có một thân phận duy nhất, đó là thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu!”
Hoàng Đông Kiệt nghiêm mặt nói.
“Lão gia tử, ta biết, từ nay về sau ta sẽ chỉ chiến đấu vì đoàn mạo hiểm Phá Hiểu!”
Coway nói rất nghiêm túc.
Hoàng Đông Kiệt thấy Coway biết mình sai liền quay sang nhìn Eugenio Ojerozo khiến Eugenio Ojerozo giật mình.
“Có phải hắn là người đã gây ra vết thương cho Coway hai ngày trước không?”
Hoàng Đông Kiệt bao che khuyết điểm chuẩn bị làm gì đó, kết quả bị Coway ngăn lại.
“Lão gia tử, đây là ân oán giữa ta và hắn, để ta tự giải quyết!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Coway, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể đồng ý.
Lúc này, bên ngoài pháp trường truyền đến vài tiếng bước chân, Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy những người trong đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền từ bên ngoài đi vào, hắn vỗ vai Coway, dẫn Seele đi đón những người trong đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền.
Một lúc sau cả hai bên dừng lại giữa sân rộng, đối mặt nhau.
Đoàn thám hiểm Hoàng Tuyền còn thiếu hai người, chỉ có năm người.
Người thiếu chính là Nhất Dạ và Lujati, Hoàng Đông Kiệt không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ đi tìm Luân Nạp và Nim gây phiền toái.
Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không lo lắng chuyện này, Luân Nạp và Nim nào có dễ chọc, còn con ma ốm Bối Nhĩ đến là để góp đủ số.
Biết trận chiến này là không thể tránh khỏi, Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Seele, Seele lập tức hiểu ý bước sang phía bên kia.
Đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền biết điều này có nghĩa là gì, pháp sư Kozol trong đội của bọn họ cũng đi về hướng Seele.
Hoàng Đông Kiệt nhìn bốn người trước mặt, cảm thán vận mệnh bất đắc dĩ, một ông già như hắn, sao cứ luôn là một chọi nhiều, sao có cảm giác từ khi bước vào thế giới này, ngày nào hắn cũng phải đánh nhau.
Hắn đã lớn tuổi như thế này, chỉ muốn dưỡng lão mà thôi, tại sao lại khó đến như vậy?
Coi như hắn chuẩn bị tốt một chọi bốn, chỉ có một người từ phía đối diện bước ra, đó là đoàn trưởng Giscuzzi của bọn họ.
“Không quần ẩu à?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Tùy ngươi thôi. Nếu ngươi không đủ mạnh, chúng ta sẽ không liên thủ quần ẩu một ông già!” Giscuzzi nhìn như có vẻ khiêu khích nhưng thực chất hắn có mục đích khác, hắn là thánh kỵ sĩ nhưng trình độ ma pháp của hắn vẫn ở mức ma pháp sư cấp chín.
Muốn bước vào lĩnh vực Anh Hùng, nhất định phải có đủ áp lực trợ hắn mới được, lão gia tử này chính là viên đá mài đao tốt nhất.
Dù làm như vậy cũng có những rủi ro nhất định, nhưng tu vi kỵ sĩ của hắn cũng không tệ, lại có ba đồng đội đang lược trận nên hầu như không có gì phải lo lắng.