Lina nói xong nhìn Hoàng Đông Kiệt, nàng chờ đợi câu trả lời của Hoàng Đông Kiệt.
Trong lòng nàng hơi mâu thuẫn, một mặt cô hy vọng lão gia tử sẽ ra tay, nhưng mặt khác nàng không muốn đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đi đối mặt trực tiếp với khủng bố.
Nàng đã đến trấn Kerry được vài năm và rất quen thuộc với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu. Khi đó, để được thăng cấp vào đoàn mạo hiểm Hoàng Kim, lão gia tử ba ngày một lần phải thu thập các nhiệm vụ cấp thấp để tích lũy điểm.
Thời gian trôi qua, nàng đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Không giống như bây giờ, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không còn khiêm tốn nữa, những việc bọn họ làm ngày càng đáng kinh ngạc hơn.
Phương thức làm việc cũng thay đổi!
Biến thành lười biếng hơn!
“Xin lỗi, ta già rồi, đã qua giai đoạn nhiệt huyết mênh mông từ lâu rồi. Giờ ta chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng tuổi thọ của mình thôi”.
Hoàng Đông Kiệt từ chối, đối với người khác, được thăng cấp vào đoàn thám hiểm Truyền Kỳ đã là vinh dự, nhưng sau khi nhận được vinh dự đó là phô trương uy quyền trước mặt người khác, hay hưởng thụ danh vọng, của cải, quyền lực vân vân…có thể là có, nhưng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì với Hoàng Đông Kiệt.
Mặt khác, hắn đối với Murphil ấn tượng không tốt, hủy diệt thì hủy diệt, một vương quốc bị hủy diệt sẽ thành lập một vương quốc mới, tại sao hắn phải xen vào việc của người khác.
Đối với những người khác chết sống như thế nào, đó là chuyện người lòng mang thiên hạ nghĩ.
Hắn cũng không phải thánh mẫu, hắn có thể chăm sóc những người hắn biết xung quanh thì còn có thể, nhưng muốn cho hắn tinh thần trọng nghĩa cứu vớt người trong thiên hạ, quả thực là ăn cơm no không có chuyện gì làm!
Lina nghe Hoàng Đông Kiệt từ chối, nàng không ngạc nhiên, cũng không như những người khác áp đặt đạo đức với Hoàng Đông Kiệt.
“Bây giờ ngươi đã đạt đến trình độ nào rồi?”
Mặc dù lão gia tử từ chối ra tay nhưng Lina vẫn muốn biết thực lực cụ thể của Hoàng Đông Kiệt.
Trong trường hợp có điều gì đó bất ngờ xảy ra, người dân trấn Kerry luôn cần có sự bảo vệ.
“Ngươi đoán xem!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười nói.
Lina không khỏi trợn tròn mắt, lớn tuổi như vậy mà lại cư xử như một đứa trẻ, còn phải ngươi đoán ta đoán nữa.
“Nếu cự long băng sương Vipotensa tấn công trấn Kerry của chúng ta, liệu ngươi có thể cùng cả trấn trốn thoát an toàn không?”
Lina không muốn đi lòng vòng mà hỏi thẳng tiếng lòng của đa số người dân trấn Kerry, có một số người cố thổ nan ly, nàng phải để cho những người này một sự an lòng.
“Đừng suy nghĩ nhiều, cự long băng sương chỉ đi tấn công thành phố lớn. Chúng ta ở đây chỉ là một chỗ nhỏ, cự long băng sương sẽ không tới hắt hơi ở một nơi nhỏ bé như chúng ta!”
Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Lina, sao ai cũng muốn hắn đối mặt trực diện với con rồng băng đo vậy.
“Ý ta là nếu nó thực sự tấn công trấn Kerry chúng ta, liệu ngươi có thể đưa mọi người chạy trốn kịp thời được không?”
Lina cần một câu trả lời, vương quốc Murphil người nhiều như vậy nàng không thể quản hết được nhưng lão gia tử chính là hóa thạch sống của trấn Kerry, nhiều người ở lại vì tin tưởng lão gia tử.
Những người đó đều chờ câu trả lời thuyết phục của nàng, nàng không thể cái gì cũng không hỏi mà đã ra về.
Hoàng Đông Kiệt nhìn Luân Nạp, Luân Nạp gật đầu, tỏ vẻ quả thực có rất nhiều cư dân trấn Kerry đang tụ tập bên ngoài cứ điểm của bọn họ, rõ ràng là đang chờ tin tức của Lina.
“Không phải là trốn chạy thôi sao, này còn không đơn giản à, Luân Nạp sẽ làm, để cho hắn triệu hồi mấy vạn quân cốt binh đi ra!”
“Để quân cốt binh này mỗi người khiêng một người dân chạy trốn còn không đơn giản sao, trấn Kerry thì có bao nhiêu người, một mình Luân Nạp là có thể thu phục!”
Luân Nạp bên cạnh nghe vậy có vẻ hơi buồn bực, tự hỏi tại sao mình lại trở thành công cụ chuyển nhà rồi.
Lina nghe vậy không hài lòng, nàng nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt.
“Ta đã sống ở trấn Kerry cả chục năm, quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ ở đây. Nếu nói ta không có tình cảm với trấn Kerry thì là nói dối!”
“Nếu thật xuất hiện cái gì bất ngờ, ta sẽ dẫn bọn họ chạy trốn an toàn!”
Trước sự cố chấp của Lina, Hoàng Đông Kiệt đành phải bày tỏ thái độ.
Lina mỉm cười hài lòng, lúc này những người ở lại cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Lina không làm phiền Hoàng Đông Kiệt nữa, nàng nhanh chóng rời đi. Bọn người Hoàng Đông Kiệt nghe thấy sự phấn khích của rất nhiều cư dân bên ngoài viện.
“Trước đây ngươi đã mời nàng, sao bây giờ không mời nàng tham gia cũng chúng ta?”
Seele nghe bên ngoài động tĩnh hỏi.
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây ta đã mời nàng, cơ hội trao cho nàng nhưng nàng từ chối. Điều đó có nghĩa là nàng không có cái mệnh đó!”
“Không phải ai cũng may mắn để ta cho cơ hội thứ hai!”
“Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ!”
Trước đây, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chỉ có hắn và Coway, Luân Nạp, số người ít hơn, Hoàng Đông Kiệt đương nhiên nảy ra ý tưởng kéo một miêu nữ vào nhóm.
Giờ đây đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có nhiều người hơn, có vẻ như không còn chỗ cho cô mèo từng từ chối lời mời của hắn nữa.
Ấm giường có Seele, dễ thương có Nim, không có chỗ cho Lina nữa, có lẽ đợi đến khi hắn nghĩ ra một vị trí thích hợp thì sẽ đưa cô mèo về nhà cũng không muộn.
“Đoàn trưởng, nhiều cư dân đã lén đặt quà trước cửa nhà chúng ta. Người đến tặng quà phần lớn là người già, trong đó có nhiều người quen của chúng ta!”
“Chúng ta có nên trả lại quà cho bọn họ không?”
Luân Nạp hỏi.
“Không cần, lấy hết đi!”
Hoàng Đông Kiệt sờ cằm nói.
“Đoàn trưởng, bây giờ không chỉ người dân các trấn xung quanh đến trấn Kerry chúng ta sinh sống, mà còn có một số người tị nạn đến sống ở trấn Kerry. Bọn họ cảm thấy có chúng ta ở trấn Kerry an toàn hơn!”
“Nếu tình trạng này tiếp tục, trấn Kerry sẽ trở nên quá đông đúc và kín người!”
Hoàng Đông Kiệt không nghe nổi được nữa xua tay cho Luân Nạp đi.