“Thật thất vọng. Ta cứ tưởng các ngươi sẽ làm ta bất ngờ. Không ngờ công kích nửa ngày, các ngươi vẫn không thể xuyên thủng được hàng phòng ngự của ta!”
“Đúng vậy, các ngươi thậm chí còn không có người vượt trội. Kỳ vọng của ta đối với các ngươi quả thật hơi quá!”
Vipotensa mở miệng, vốn tưởng rằng những con côn trùng nhỏ này sẽ mang đến cho nó một chút vui vẻ, nhưng ai ngờ kỳ vọng của nó lại quá cao.
Lĩnh vực Anh Hùng và thánh kỵ sĩ không phải là giới hạn. Đây là hạn chế người thường, một ít tồn tại đặc thù có thể vượt qua giới hạn này.
Thống nhất danh hiệu: Người siêu việt!
Người vượt qua cấp độ dũng giả được gọi là người siêu việt, những người vượt qua cấp độ thánh kỵ sĩ cũng được gọi là người siêu việt.
Bọn người Peritinquila nghe xong, tâm trạng của bọn họ vô cùng nặng nề, còn người siêu việt nữa, thật xem bọn họ trở thành sứ đồ và dũng giả dị loại như vậy sao?
Ai không muốn trở thành người siêu việt, nhưng ở cấp độ đó chỉ có những dị loại như sứ đồ và dũng giả mới có cơ hội bước vào, dù tài năng của bọn họ là một trong hàng vạn vẫn không có cơ hội.
“Không chơi với các ngươi nữa!”
Vừa dứt lời, một hơi thở rồng lập tức phun ra.
Nhanh, quá nhanh!
Nhanh đến mức không ai kịp phản ứng!
Kinh ngạc chưa mất, Zatochis tạn mắt nhìn hai người đồng đội của mình bị hơi thở của rồng làm bốc hơi.
Mấu chốt là hơi thở của rồng chỉ đi ngang qua, đến gần một chút thì bị sức nóng của nó bốc hơi.
“Goscano, không!”
Giscuzzi phát ra một tiếng kêu bi thảm phẫn nộ, đồng đội của hắn không hề né tránh, bị hơi thở của rồng tấn công.
Lujati bỗng nhiên tự trách mình, nàng phản ứng quá chậm, không để cho Goscano cưỡi băng tuyền điểu đúng lúc né tránh.
Vipotensa cũng mặc kệ những người này bi phẫn và cừu hận, nó vỗ đôi cánh khổng lồ của mình, quên đi cái lạnh buốt giá đang đập vào mặt nó.
“Giết!”
Không có thời gian bi phẫn, nếu bây giờ chần chừ một giây đều có có thể sẽ chết, Peritinqila và các đoàn trưởng khác đều lấy vũ khí bí mật ra tấn công Vipotensa.
Chưa đầy mười phút.
Trận chiến đi thẳng đến hồi kết.
Đoàn mạo hiểm Đế Quan, đoàn mạo hiểm Phi Hồng và đoàn mạo hiểm Thự Quang toàn quân bị diệt.
Đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền chỉ còn lại Nhất Dạ, Kozol và Lujati bị thương nặng sắp chết.
Đoàn mạo hiểm Tường Vi chỉ còn lại hai người, đoàn trưởng Peritinquila và Ezra Mickey.
Chỉ mới chưa đầy mười phút, Vipotensa chỉ nghiêm túc hơn một chút mà bọn họ đã không thể chống đỡ nổi.
Một phút bọn họ nhiệt huyết sôi trào!
Ba phút sau bọn họ bắt đầu xuất hiện sợ hãi!
Năm phút sau bọn họ quân tâm đại loạn!
Bảy phút bọn họ chỉ muốn trốn thoát!
Tám tới chín phút bọn họ bị hành hạ đến chết, quá trình này bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Mười phút, hiện trường yên tĩnh!
Đây chính là nỗi tuyệt vọng mà bọn họ đã trải qua trong mười phút!
“Không ngờ các ngươi còn có thứ này, nhưng thật đáng tiếc các ngươi đã quá thiếu kiên nhẫn. Nếu không, các ngươi không chỉ làm rách da của ta mà còn khiến ta chảy thêm vài giọt máu nữa!”
Vuốt rồng của Vipotensa chộp lấy mũi tên Phong Thần, ánh mắt châm chọc, thứ này tốt thì tốt, nhưng còn tùy vào người sử dụng.
Để ngăn chặn loại vũ khí sắc bén có thể làm tổn thương nó ra ngoài, nó đã dùng chút lực, mũi tên Phong Thần đã bị nó phá hủy…
Kozol ngơ ngác nhìn Lujati bị thương nặng sắp chết và Nhất Dạ đang đè nén sợ hãi.
Nửa cơ thể Nhất Dạ đã biến mất, nhưng vì nàng là công tước Hấp Huyết Quỷ nên chỉ cần không bị bốc hơi trong chốc lát, nàng có thể hồi phục với tốc độ siêu phàm.
Nhưng có ích lợi gì? Các đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ khác cũng có những chủng tộc đặc biệt khác, năng lực phục hồi siêu tốc của bọn họ không kém Nhất Dạ là bao, nhưng người của bọn họ giờ đã hoàn toàn biến mất.
Bọn họ bại quá nhanh, bại khiến cho tất cả mọi người không tưởng được.
Năm đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ không thể trụ nổi dù chỉ mười phút.
Kozol không muốn tê dại cũng không được, thấy Vipotensa trước mắt không thể chiến thắng, mười phút này chính là cơn ác mộng của mọi người.
Đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền chết trận bốn người, ngay cả đoàn trưởng cũng không thể trốn thoát, còn lại bọn họ có thể làm nên tác dụng gì?
“Nàng giao cho ngươi, đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền không thể toàn bộ diệt ở đây!”
Đối mặt sợ hãi, biết rõ đánh không lại, người bình thường đã sớm từ bỏ chống cự.
Kozol cũng có tâm lý này, nhưng khi thấy Lujati và Nhất Dạ bị thương nặng sắp chết, hắn nghiến răng nghiến lợi lựa chọn một mình đối mặt với nỗi sợ hãi.
Hắn giao Lujati cho Nhất Dạ, ra lệnh cho Nhất Dạ nhanh chóng đưa Lujati trốn thoát.
Ma pháp trận đoàn trưởng bọn hắn thiết lập trước khi chết chính là hy vọng cuối cùng của bọn hắn, chỉ còn lại một người dẫn có thể kích hoạt ma pháp trận, hắn chính là người dẫn.
Nhất Dạ biết điều Kozol muốn làm, đó là hy sinh bản thân để câu giờ cho bọn họ trốn thoát.
Kozol không cho Nhất Dạ cơ hội do dự, hắn nhảy tới trước mặt Vipotensa, thu hút sự chú ý của Vipotensa.
Vipotensa vốn không để ý đến con trùng nhỏ trước mặt, nhưng đột nhiên ma lực trên người con trùng dâng trào trước mặt nó.
Ma lực không lớn, cũng không có gì hấp dẫn, nhưng ma lực dao động lại quá chói mắt.
Hắn là một tín hiệu, một lời dẫn khiến xung quanh xảy ra khác thường, một ma pháp trận khổng lồ xuất hiện, hắn nằm ở trung tâm ma pháp trận.
Một cảm giác hấp thụ không thể giải thích được từ mặt đất truyền đến, vô số bàn tay ma thuật hắc ám từ mặt đất vươn ra, tóm lấy toàn thân hắn như muốn kéo hắn vào bên trong ma pháp trận.
“Đi!”
Kozol lập tức quay lại hét lên với Nhất Dạ.
Bây giờ hắn không thể kiên trì được bao lâu, đây là một loại ma pháp trận phong ấn cổ xưa chưa hoàn chỉnh mà đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền bọn hắn tìm được trong một di tích.
Tuy là đồ cổ nhưng hắn không ngờ trận pháp phong ấn cổ xưa chưa hoàn chỉnh này lại có thể phong ấn Vipotensa.
Vipotensa đang giãy giụa kịch liệt, hắn đang chiến đấu với Vipotensa, hắn biết pháp lực của mình không thể tồn tại lâu, Vipotensa sẽ sớm thoát khỏi khống chế.