Rồng là đại sứ tự nhiên của ma pháp, thuộc tính bản năng của Vipotensa là ma pháp băng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chỉ có thể sử dụng ma pháp băng.
Để cho nhân loại trước mặt phải trả giá lớn, chỉ cần ma pháp nó biết, nó sẽ lấy ra dùng hết.
“Siêu trọng lực ma pháp!”
“Hằng tinh bạo liệt thuật!”
“Hư không tê liệt thuật!”
“Lôi hỏa cuồng phần thuật!”
Vipotensa tức giận, bất kể thung lũng có thể chịu được lực công kích của nó phát ra hay không, một hơi phóng hết tất cả ma pháp mà nó biết về phía Hoàng Đông Kiệt.
Trong chốc lát, một cơn mưa nham thạch từ trên trời giáng xuống toàn bộ thung lũng, ngay cả bản thân Vipotensa cũng bị bao phủ, Vipotensa cũng là một con rồng tàn nhẫn, chỉ cần làm Hoàng Đông Kiệt bị thương thì nó cũng không quan tâm mình sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Cơn mưa nham thạch chỉ là tín hiệu, sau đó bầu trời nổi sấm sét, sơn băng địa liệt, hư không sụp đổ khiến cả thung lũng rung chuyển như con thuyền giữa biển giông bão.
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, không hổ là cự long,, ma pháp thật là phong phú, có thể bổ sung cho người không thích ra ngoài nhưng lại thích học ma pháp như hắn.
“Ầm!”
“Ầm!”
Thung lũng đang sụp đổ tan rã, khi Vipotensa thể hiện lực lượng của mình thì những người đang theo dõi trong bóng tối đã bỏ chạy từ lâu.
Không biết qua bao lâu, ma pháp do Vipotensa tung ra cuối cùng cũng dừng lại.
Khói bụi tản đi một chút, thung lũng đã biến mất.
Thung lũng ban đầu đã chìm hơn mười mét, vùng trũng ngày càng sâu về phía trung tâm, mặt đất mất đi sắc thái ban đầu, biến thành một mảnh đất khô cằn.
Vipotensa hơi thở hổn hển, tuy ma lực của nó khổng lồ nhưng lại không ngừng phóng thích cũng khiến nó rất mệt mỏi.
Nhưng nó không quan tâm đến điều này, nhìn thẳng vào trung tâm bao phủ trong làn khói dày đặc, cho dù nó tin rằng dũng giả lọt vào ma pháp mà nó liều lĩnh công kích như vậy không chết cũng sẽ bị thương nhưng ông lão này lại cho nó một cảm giác khó giải quyết hơn dũng giả. Không thấy tình trạng thực sự của ông lão, nó không thể yên tâm.
Không chỉ riêng nó, tất cả những người chạy trốn khỏi thung lũng đang theo dõi trận chiến từ xa chứng kiến toàn bộ thung lũng biến mất đều hít một hơi thật sâu.
Để nắm rõ tình hình trận chiến, bọn họ còn sử dụng thiên lý nhãn và ma pháp quan sát khác để theo dõi hiện trường.
Khói đặc cuối cùng cũng tan đi, bóng dáng Hoàng Đông Kiệt hiện ra.
“Không, không thể. Làm sao ngươi lại không hề hấn gì?”
Thấy Hoàng Đông Kiệt không hề hấn gì, Vipotensa hoàn toàn mất bình tĩnh.
Đây có còn là nhân loại không?
“Làm sao ta có thể không sao được? Nhìn xem, ngươi không phải đã thành công đốt tóc ta sao?”
Hoàng Đông Kiệt vén tóc lên, để lộ vài sợi tóc cháy cho Vipotensa xem.
“Quái vật!”
Mọi người trong bóng tối gần đó đang xem cuộc chiến cũng không hơn gì Vipotensa.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, hầu hết mọi người đều cho rằng ông già này không thể là đối thủ của Vipotensa.
Cũng có rất ít người cho rằng ông già này có thể ngăn cản được Vipotensa, nhưng hắn cũng sẽ phải lấy mạng đổi mạng, đây gần như là hy sinh mạng sống của mình để đổi lấy an bình.
Ai ngờ sau khi khai chiến, cảnh tượng khiến bọn họ chấn động quai hàm, khiến cho Vipotensa đổ máu lại lâm vào bị động, đây thực sự là một ông già tám mươi tuổi sao, quả thực khiến cho người ta khó tin.
“Ánh mắt ngươi cho ta biết ngươi đang sợ hãi!”
Vipotensa đã có tâm lý lùi bước, ai ngờ nghe được lời nói của Hoàng Đông Kiệt, lòng tự tôn đáng thương của cự long lại trỗi dậy.
“Hừm, ta mà sợ một nhân loại như ngươi sao, quả thực buồn cười!”
Vipotensa nói ra lời này, trong lòng hơi hối hận, nhân loại này rất khó đối phó, nếu tiếp tục chiến đấu, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng lời vừa nói ra, nếu nó nao núng chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao?
“Ngươi không còn giá trị gì nữa, ta nghiêm túc một chút, đến đây đi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy ở Vipotensa chắc không còn ma pháp nào khác để học hỏi nên vẫy tay ra hiệu cho Vipotensa tấn công, định kết thúc càng sớm càng tốt.
“Cuồng vọng!”
Thấy thái độ khinh thị của Hoàng Đông Kiệt, Vipotensa lại tức giận, vỗ cánh tấn công Hoàng Đông Kiệt.
“Độ không tuyệt đối!”
Ngay khi đến gần, Vipotensa bộc phát lực lượng cực mạnh, đóng băng cả không gian.
Không chỉ không gian, mà cả thời gian cũng dừng lại vào lúc này.
“Chết đi!”
Vipotensa tận dụng cơ hội, đâm thẳng vào tim Hoàng Đông Kiệt.
Đây là tiếng xương gãy.
Lúc đó, Vipotensa tưởng rằng Hoàng Đông Kiệt không thể di chuyển, móng vuốt rồng đã rất gần với ngực Hoàng Đông Kiệt, nó sắp thành công.
Ai ngờ Hoàng Đông Kiệt vừa động đậy tung ra một quyền, nó không có thời gian nghĩ tới điều gì khác vì nó cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng dùng móng rồng tự vệ.
Kết quả là, ngay khi nó tự vệ, cánh tay phủ đầy vảy rồng của nó đã bị cắt cụt.
Nó cũng bay ngược ra ngoài.
Khi ổn định cơ thể, nó dùng ánh mắt mê mang nhìn cánh tay cụt rồi nhìn ông già.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà lực lượng của ông già này lại tăng lên nhiều như vậy? Làm sao hắn có thể thoát khỏi độ không tuyệt đối của mình?
“Ta quên nói cho ngươi biết, ta biết ma pháp thời gian, ngươi đóng băng thời gian đối với ta cũng không có tác dụng gì!”
“Ngoài ra, cảm ơn ngươi đã bầu bạn, khiến cho ta chơi thực vui vẻ!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười …