“Hắn là…?”
Bọn người Luân Nạp không khỏi nhìn Negan Culadra Leihou, Negan Culadra Leihou là một cao tầng của Quân Cách Mạng, chắc hẳn đã quen biết rất nhiều người có thế lực.
Bọn họ rất muốn biết anh chàng bất hạnh này là ai.
Hắn không nên lấy dũng khí thừa cơ chiếm lợi!
“Hắn tên là Lộ Minh, là một du hiệp, hơi nổi tiếng, chẳng qua trong hàng ngũ du hiệp hắn luôn là người đứng thứ hai!”
“Để cởi chiếc mũ của kẻ thứ hai, hắn đặc biệt thích gây ra náo động!”
“Hắn đột nhiên nhảy ra ngoài, đúng là danh hiệu Đồ Long Nhân quá hấp dẫn!”
Negan Culadra Leihou nói.
Đám người Luân Nạp nghe vậy nghĩ rằng bị Vipotensa quất đuôi, không chết cũng bị thương nên không quan tâm đến kẻ không quan trọng này.
“Tha cho ta đi, ta hứa sẽ không gây loạn nữa!”
Vipotensa biết cơ hội ông già tha cho nó rất thấp, nhưng nó vẫn phải giãy dụa để sống sót.
“Ngươi cảm thấy có thể không?”
Hoàng Đông Kiệt như thần chết bước từng bước về phía Vipotensa.
“Giết ta cũng không có ích lợi gì, ngược lại ngươi sẽ gặp rắc rối!”
“Ngươi có thể không sợ. Nhưng những người xung quanh ngươi thì sao, bọn họ không mạnh bằng ngươi, ngươi cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ bọn họ!”
Vipotensa thấy Hoàng Đông Kiệt từng bước tới gần, nó hoảng sợ, vội vàng uy hiếp Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy cũng không có phản ứng gì, nếu sợ phiền phức thì hôm nay hắn đã không đứng ở đây.
“Lão già, đây là ngươi ép ta, cùng chết đi!”
Vipotensa thấy Hoàng Đông Kiệt cứng rắn muốn giết mình, nó trở nên độc ác, chuẩn bị tự bạo đưa theo Hoàng Đông Kiệt xuống địa ngục.
“Cái gì?”
Ngay lúc nó sắp tự bạo, tay Hoàng Đông Kiệt đã ở trên người nó.
Tay vừa đặt lên, nó đã mất kiểm soát cơ thể.
Hơn nữa ma lực và sinh lực trong cơ thể đều bị lão già này cưỡng ép cướp đi, không, chính là thôn phệ.
Hoàng Đông Kiệt không thôn phệ Vipotensa thành xác khô, nói sao thì đây cũng là một con cự long, toàn thân đều quý giá.
Hoàng Đông Kiệt thôn phệ cũng kha khá rồi, một đòn chặt đứt sinh cơ của Vipotensa.
Đến tận đây, cự long băng sương Vipotensa hoàn toàn kết thúc…
“Nó chết rồi, nó đã chết!”
Nhất Dạ và Lujati thấy Vipotensa hoàn toàn không có hơi thở, cảm giác đại thù cuối cùng cũng được báo chỉ có bọn họ mới biết.
Negan Culadra Leihou miệng khẽ mở, thấy cha đã đạt đến cảnh giới phi thần nằm ngoài tầm với của thế nhân, trong lòng vui mừng nhưng cũng lo lắng cha đã vô tình trở thành một cái cây đại thụ khổng lồ. Cây to thì đón gió, người nhắm tới cha hắn càng nhiều.
Bọn người Luân Nạp cũng hưng phấn không kém, có một đoàn trưởng như vậy thì làm sao mà không tự hào được.
Trong bóng tối, rất nhiều thế lực thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được, Vipotensa đã chết, thiên tai khiến đại lục sợ hãi hàng trăm năm đã chết như vậy.
Nếu nó chết trong tay một sứ đồ hay một dũng giả thì bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng nó lại chết trong tay một ông già.
Ông già này mới nổi tiếng không lâu, con là ông già bọn họ không xem trọng nhất.
Nếu hôm nay không có mặt tại hiện trường, có lẽ bọn họ sẽ khó tin lão già đến từ một nơi khỉ ho cò gáy lại có thể đáng sợ như vậy.
“Ngươi muốn làm gì, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Anzac Doug thấy Hoàng Đông Kiệt thành công đã tính chuyện rút lui, không ngờ đồng bọn bên cạnh lại bắt đầu rục rịch.
“Hắn là người, không phải thần. Là người sẽ có giới hạn. Vipotensa cũng là một cự long cao cấp, hắn đã chiến đấu với Vipotensa lâu như vậy, làm sao có thể không bị tiêu hao!”
“Bề ngoài trông hắn rất thoải mái, nhưng ai biết hắn có phải là cố ý hay không? Có lẽ bây giờ trong lòng hắn đang cảm thấy vô cùng suy kiệt!”
“Nếu không nhân cơ hội do thám, bỏ lỡ cơ hội này, lần sau chúng ta sẽ không có cơ hội như vậy!”
Moncosaylon cau mày nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hoàng Đông Kiệt rồi nói.
“Chuyện này…!”
Anzac Doug vẫn còn do dự, đây chỉ là suy đoán, nếu Hoàng Đông Kiệt không tiêu hao nhiều thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngươi đi trước đi, ta là ma pháp sư không gian, nếu như không thành công, ta còn có thể thoát khỏi hắn!”
Moncosaylon thấy Anzac Doug lo lắng, ra hiệu Anzac Doug đi trước, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Anzac Doug nghe vậy không chút do dự, lập tức quay người rời đi.
Moncosaylon không hề ngạc nhiên khi thấy Anzac Doug quả quyết như vậy, hắn biết rõ người trong giáo đình Hắc Ám là loại người như thế nào hơn ai hết.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ hài hòa nhưng thực ra đó là một tổ chức đen tối, các thành viên không ai tin tưởng ai.
“Ầm!”
Không gian xuất hiện gợn sóng, hắn lập tức biến mất, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trên đầu Hoàng Đông Kiệt.
“Thế giới bài xích!”
Để đề phòng, Moncosaylon thi triển tuyệt chiêu, định đưa Hoàng Đông Kiệt vào cõi hư không tử vong. Ma pháp còn chưa rơi xuống, Hoàng Đông Kiệt đã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khi thấy ánh mắt khó diễn tả bằng lời của Hoàng Đông Kiệt, một cơn ớn lạnh chạy thẳng vào trán hắn.
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm giác hắn có được!
Ngay lập tức, không chút do dự, hắn buộc phải dừng ma pháp, chuẩn bị trốn vào không gian.
Hoàng Đông Kiệt thấy kẻ tấn công định bỏ chạy nên cách sơn đả ngưu.
Moncosaylon bị trọng thương, lập tức phun ra một ngụm máu, nhưng cuối cùng hắn vẫn may mắn chạy trốn được.
Khi xuất hiện trở lại, hắn không còn biết mình đã cách Hoàng Đông Kiệt bao xa, còn Anzac Doug dường như đã biết hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này, đã đợi hắn ở đây từ lâu.