Cánh tay trái trong hình hình thái ác ma rất mảnh khảnh, có gắn ngọn lửa Ác ma và các ngón tay mang hình dạng lưỡi dao sắc bén.
Khi Coway hiện ra hình dáng Ác ma, Nim không khỏi nheo mắt lại, nàng cảm nhận được một tia nguy hiểm từ Coway.
Điều này làm nàng hơi ngạc nhiên, bàn tay này của thần quá mạnh mẽ.
Dạng đầu tiên có thể khiến nàng cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng còn các dạng khác thì sao.
Mặc dù nàng không biết khi Coway giải phóng mọi hình dạng của mình thì sẽ mạnh đến mức nào nhưng Nim có linh cảm Coway sẽ đủ sức đe dọa cường giả Người Siêu Việt.
Lấy trình tự Thánh kỵ sĩ uy hiếp cường giả Người Siêu Việt, tay thần này thật sự là... Bọn người Luân Nạp cũng rất bất ngờ kinh ngạc khi Coway bộc lộ hình dạng yêu quái của mình, họ ngay lập tức cảm thấy khí tức trên cơ thể Coway lại dâng trào.
Hơi thở này không nhằm vào mục tiêu nhưng vẫn mang lại cho họ cảm giác áp bức.
“Mỗi hình thái đều có tác dụng bổ sung. Tác dụng bổ sung của hình thái ác ma này là mê hoặc, phá vỡ phòng thủ, nguyền rủa, lây nhiễm, vân vân...!”
Coway nói xong, đang định chuyển sang hình dạng khác để cho lão gia tử xem nhưng lão gia tử tử đã ngăn lại.
“Nói một hình thái là đủ, còn hình thái khác để đối phó với kẻ thù!”
“Với bàn tay thần thánh này, ngươi không còn là kẻ yếu đuối khi đối mặt với những Người Siêu Việt!”
“Sắp đến ngày ta chiến thắng rồi!”
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên hy vọng thực lực người một nhà của mình càng ngày càng cường đại, chỉ có như vậy, hắn mới có thể an tâm dưỡng lão.
Bọn người Luân Nạp có thể đã bị Coway kích thích nên đều chạy đi tập luyện.
“Lão gia tử, ta muốn nhận nhiệm vụ học hỏi kinh nghiệm!”
Bối Nhĩ là một chàng trai trẻ, hắn không thể ngồi yên và muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Đây là lần đầu tiên ngươi đi làm nhiệm vụ một mình. Hãy để Coway đưa cậu đi trước. Coway sẽ quay lại khi hắn thấy ngươi có thể đi một mình!”
Hoàng Đông Kiệt không hạn chế quyền tự do của các thành viên, bất cứ ai muốn đi du lịch, đi công tác đều có thể.
Hắn chỉ cảm thấy Bối Nhĩ còn quá nhỏ, không biết nguy hiểm bên ngoài, dễ bị người có tâm tính kế nên đã để Coway dẫb dắt hắn.
Về việc tại sao không để Luân Nạp mang theo cháu trai của mình, đó là vì Luân Nạp là một thi vu và một pháp sư vong linh, người như vậy không dễ bị người khác tấn công.
Ngoài ra, ở bất kỳ thế giới nào cũng không thiếu những người có ý thức tinh thần trọng nghĩa và tự cho mình là đúng, cho dù bọn họ biết Luân Nạp là thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, bọn họ cũng sẽ luôn có cách nhắm vào Luân Nạp.
Luân Nạp không có phản đối sự sắp xếp của đoàn trưởng, Coway có bàn tay của thần và đã mạnh hơn hắn, có Coway chăm sóc cháu trai, tự nhiên yên tâm.
Bối Nhĩ được sự cho phép của lão gia tử rồi theo Coway ra ngoài.
Hai người vừa đến công hội Mạo Hiểm, mọi người lập tức mỉm cười nịnh nọt Bối Nhĩ, đương nhiên Bối Nhĩ biết ý đồ bọn họ, các loại nhiệm vụ chỉ lệnh, nhiệm vụ ủy thác liền đổ lên trước mặt Bối Nhĩ, Bối Nhĩ không phải người không biết trời cao đất rộng, hắn từ chối nhiệm vụ vượt qua năng lực của mình, chỉ chọn những nhiệm vụ phù hợp với mình.
Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một nhiệm vụ thích hợp, Bối Nhĩ nhận lấy và lên đường.
Hai ngày trôi qua.
“Rất không thú vị. Khi chúng ta đến hang trộm, bọn trộm đã biết tin và bỏ trốn.”
Bối Nhĩ cảm thấy nổi tiếng quá cũng không tốt, khiến nhiều người nhìn chằm chằm vào đoàn mạo hiểm Phá Hiểu của họ.... Chính vì vậy mà hắn mới nhận nhiệm vụ, bọn đạo tặc đó sẽ biết, bọn hắn đã đi hai ngày vô ích!
“Có động tĩnh!”
Coway đột nhiên dừng lại nhìn về phía trước.
Bối Nhĩ cũng cảm nhận được động tĩnh, bọn họ đang ở phía sau gió, không khỏi ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Nhưng điều này không nhắm vào bọn họ, là ai đó đang bị truy đuổi...
“Là chị Lina!”
Hai người Bối Nhĩ đang nhìn về phía rừng cây phía trước, chưa kịp thở một hơi thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong rừng bước ra, chính là miêu nữ Lina.
Lina bị thương ban đầu muốn bảo hai người trước mặt tránh đường để tránh bị hai hổ nhân đang đuổi theo phía sau giết chết.
Phải biết rằng, hổ tộc tự nhiên chán ghét con người, ở những nơi hoang vắng, các thành viên hổ tộc thỉnh thoảng tra tấn và giết chết con người.
Khi nàng thấy rõ họ là Bối Nhĩ trước mặt, trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, nàng bước nhanh đến gần Bối Nhĩ.
“Chị Lina, ngươi đang làm gì vậy?”
Bôi Nhĩ chưa kịp hỏi xong, hai gã hổ nhân đang đuổi theo đã lao tới, không nói hai lời liền giết chóc.
Ở một nơi hoang vắng như vậy, việc giết một hai người từ lâu đã là chuyện bình thường đối với họ.
Thực lực của hai hổ nhân được tính theo tiêu chuẩn của con người, một người là kỵ sĩ đại địa, một người là kỵ sĩ Không Trung.
Kỵ sĩ Không Trung lao về phía Lina, còn kỵ sĩ sĩ đại địa tấn công Bối Nhĩ, hiển nhiên trong mắt bọn họ, hai người này đã là cá nằm trên thớt.
Hai người Coway nhìn thấy hổ nhân không nói hai lời liền đánh tới bọn họ, ánh mắt họ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mặc dù họ biết nhiều hổ tộc trên đại lục nhìn chung không thích và thậm chí ghét con người, nhưng việc giết chóc trắng trợn như vậy rõ ràng đã vượt quá giới hạn.
Đụng tới bọn họ đã như vậy, nếu gặp những người khác đang ở một mình, vậy chẳng phải là...