Nim nghe vậy trên mặt hiện ra nụ cười, đây chính là cảm giác được bao che khuyết điểm, thật không tồi.
Coway vừa nghe vậy, hắn biết lão gia tử không định truy cứu trách nhiệm chuyện Nim tàn sát.
Luân Nạp biểu cảm không có biến hóa, nhưng trong lòng hắn dần dần nổi lên một tia phòng bị đối với Nim, Luân Nạp là sinh vật hắc ám, đương nhiên biết sinh vật hắc ám có lòng sát phạt nặng đến thế nào.
Huống hồ Nim còn là một Thân Vương Hấp Huyết Quỷ không biết đã sống bao nhiêu năm, nàng nán lại ở đoàn mạo hiểm Phá Hiểu trong khoảng thời gian này, thời gian còn chưa bằng chín trâu mất sợi lông của nàng trong quá khứ.
Chút thời gian này muốn thay đổi bản chất của một người căn bản không thể nào, thêm với bọn họ cũng không có hiểu rõ về Nim. Nếu như tất cả mọi thứ về nàng đều là giả vờ, vậy nàng chính là một quả bom hẹn giờ đối với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Lão gia tử có thể không sợ, nhưng những người khác thì sao chứ!
Một khi nàng nhân lúc lão gia tử không chú ý, thương tổn đến những người khác, vậy tất cả đều trễ rồi.
Càng nghĩ, lòng phòng bị của hắn đối với Nim càng mạnh hơn.
Thời gian trôi nhanh, mấy ngày trôi qua.
Nim trở nên càng ngày càng trầm mặc ít nói, Luân Nạp bất động thanh sắc đem biến hoá của Nim ghi nhớ ở trong lòng.
Mãi đến khi có một ngày, Nim ra ngoài, Luân Nạp khống chế Thi Điểu lén đi theo.
Đột nhiên liên kết giữa hắn và Thi Điểu bị đứt.
"Đoàn trưởng, Nim càng ngày càng không bình thường, lúc này nàng chắc hẳn là đi gặp người nào đó, ám thủ mà ta giám thị nàng toàn bộ đều bị đứt rồi."
Thời gian Luân Nạp đi theo Hoàng Đông Kiệt là dài nhất, có việc hắn sẽ không giấu đoàn trưởng.
Cho dù nói chuyện này ra, đoàn trưởng sẽ vì chuyện này mà trách cứ hắn giám sát người nhà, nhưng để đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có thể phòng bị với chuyện chưa xảy ra, hắn cam tâm tình nguyện.
“Ờ, biết rồi!"
Hoàng Đông Kiệt ngay cả mắt cũng không mở, tùy ý trả lời một câu.
Luân Nạp nghe thấy câu trả lời của đoàn trưởng, cũng sửng sốt một chút, đoàn trưởng là không chú ý đến biến hóa của Nim, hay là phủ quyết hoài nghi của hắn.
"Đoàn trưởng, Thân Vương Hấp Huyết Quỷ đều là quái vật đã sống mấy trăm năm, mấy nghìn năm, bản tính của bọn họ đã sớm cố định."
"Hiểu biết của chúng ta đối với Nim rất ít, có thể nói chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ về quá khứ của nàng."
"Quá khứ của một người mới thường biểu hiện ra bản thân một cách chân thật nhất."
"Nhưng những gì chúng ta thấy đều là giả, nàng vì gia nhập vào chúng ta, dùng hình thái ấu nữ ngụy trang, thích chơi, thích trêu cợt người khác, tham ăn..."
"Tất cả những cái này đều không phải là bản chất của nàng, không phải nàng thực sự."
"Chúng ta chưa từng hiểu nàng!"
Hoàng Đông Kiệt nghe thế, chỉ đành mở hai mắt ra nhìn về phía Luân Nạp. "Quá khứ của một người có quan trọng không?"
"Dù cho quá khứ nàng là một Đồ Tể, ai để ý chứ, nàng đã là một thành viên của chúng ta, quá khứ của nàng ta bao dung"
"Mặc kệ nàng là khôi phục bản tính, hay là biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần nàng không phản bội chúng ta, ta sẽ cho nàng đầy đủ tín nhiệm."
Luân Nạp nghe vậy hơi thất thần một chút, đây quả nhiên rất đoàn trưởng, biết nuông chiều mỗi một vị thành viên. Nhưng chính là đoàn trưởng như vậy, mới là có mị lực nhất.
Luân Nạp cười cười, đoàn trưởng cũng đã nói như vậy, nếu như hắn còn theo đuổi chuyện này không buông, há chẳng phải là cho thấy hắn không đủ đại độ, không có lòng bao dung sao?
Thế là hắn không truy hỏi cặn kẽ nữa, không muốn tìm hiểu bản tính thực sự của Nim nữa, chỉ cần biết rằng nàng là một thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là đủ rồi.
Nửa đêm Nim vô thanh vô tức trở về, nàng không làm kinh động bất cứ kẻ nào, nàng đứng ở trong viện một hồi lâu, ánh mắt liếc nhìn từng cảnh vật trong viện, tâm sự nặng nề đờ ra rất lâu.
Trời sáng rồi, nàng vẫn còn ở đó ngẩn người.
Mãi đến khi Lina ra ngoài làm việc nhà, Nim mới thu hồi tất cả tâm tình, nằm ở trên ghế lắc thuộc về nàng hưởng thụ ánh sáng mặt trời.
Khi tất cả mọi người đều thức dậy ăn bữa sáng, dáng vẻ của Nim khiến cho ánh mắt của mỗi một người đều vô thanh trao đổi một chút, không nói đám người Luân Nạp, ngay cả Seele và Bối Nhĩ đều nhìn ra Nim có tâm sự.
"Nim, ngươi làm sao vậy, có phải là bị bệnh hay không?"
Bối Nhĩ quan tâm hỏi.
"Không phải, Nim chỉ là nhớ nhà."
Nim vừa nghe vậy, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, đáp trả câu hỏi của Bối Nhĩ.
Bối Nhĩ không biết tình huống của Nim, đối với lời nói của Nim, hắn thật sự tin tưởng. Cảm thấy chỉ là tiểu hài tử rời nhà lâu, nhớ nhà thôi.
"Lão gia tử, ta muốn trước tiên tạm dừng tu luyện, giúp Nim tìm người nhà."
Bối Nhĩ không do dự, hắn không muốn nhìn thấy Nim không vui, liền nói với lão gia tử.
Nim ngẩng đầu nhìn về phía Bối Nhĩ, trong lòng mang một tia ấm áp, Coway bọn họ biết tình huống của nàng thì khác, Bối Nhĩ không biết, người ngây ngốc thật sự tin lời của nàng.
Nhưng chính dáng vẻ ngây ngốc này mới hiện rõ sự chân thành nhất. Hắn là thật sự quan tâm nàng, thật sự đối xử với nàng như muội muội.
Trải qua nhiều rồi, mới biết được chân tình khó kiếm, thêm với những ngày gần đây bản thân biến hóa, một số việc nàng thân bất do kỷ, trong lòng tràn đầy uất ức cũng không thể nói cho người khác biết.
Điều này khiến cho Nim nhất thời khoé mắt ngấn nước nhìn Bối Nhĩ, Bối Nhĩ nhìn thấy khoé mắt Nim ửng đỏ, cho rằng Nim là nhớ nhà, mới như vậy.
"Loại chuyện này không cần hỏi ta, ngươi muốn giúp nàng tìm người nhà, cứ đi đi."
Hoàng Đông Kiệt không có lý do gì từ chối, cũng đồng ý.