"Thật đúng vậy, đoàn mạo hiểm Lục Thần, đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu, đoàn mạo hiểm Hồng Ma Quỷ, đoàn trưởng của bọn họ đều là học viên đã tốt nghiệp của học viện Ma Vũ, bản thân mỗi đoàn mạo hiểm thực lực đều có thể đứng vào top mười."
"Hơn nữa đoàn mạo hiểm Lục Thần, thực lực tổng hợp của bọn họ là bình quân nhất, mười người, không có một Ma Pháp Sư cấp chín, hoặc là dưới Thiên Không Kỵ Sĩ."
"Đoàn trưởng Nahangjikas của bọn họ mặc dù chỉ là Siêu Việt Giả, nhưng nghe đồn hắn có thể đối kháng với cường giả Bán Thần mà bất bại."
"Công hội Mạo Hiểm Giả mặc dù không công khai xếp hạng của tất cả đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ, nhưng đoàn mạo hiểm Lục Thần này tuyệt đối có thể xếp thứ ba, hoặc là thứ hai."
Coway mặc dù ít nói, nhưng đó là đối với người ngoài, đối với người mình, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ lên tiếng.
"Cái này có gì hay để nói, bất kể là ai được mời tham gia Ngày Hè Cuồng Hoan, học viên đã tốt nghiệp nào có thể so với lão gia tử chứ?"
"Bất kể là đoàn mạo hiểm Lục Thần, hay là đoàn mạo hiểm Thanh Phu Đạo, bọn họ cộng lại với nhau cũng không bằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta, chúng ta quan tâm bọn họ làm gì."
"So với bọn họ, ta càng tò mò hơn nữ nhân mà Bối Nhĩ thích là người như thế nào?"
Từ khi thân phận của Nim bị phơi bày, nàng cũng không tiếp tục giả bộ nai tơ nữa, nàng không gọi Bối Nhĩ ca nữa, trực tiếp gọi tên hắn.
"By Lyfatina, đây là tên của nàng, nàng lớn hơn ta một khoá, tốt nghiệp trước ta một năm, nàng đã gia nhập đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu."
Bối Nhĩ nhìn thấy ánh mắt của những người khác, biết bản thân không chạy thoát được, bị giễu cợt, giằng co với bọn họ, còn không bằng vui vẻ nói ra.
Ai bảo Nim bọn họ đều là lão giang hồ, tuổi trẻ như hắn bọn họ cũng đã từng trải qua, còn không bằng thành thật khai báo.
"Đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu, đánh giá về đoàn mạo hiểm này không có gì tốt đẹp cả."
Luân Nạp chỉ có một tôn tử, hắn đương nhiên để ý đến chuyện của cháu trai, nghe thấy đối tượng thầm mến của cháu trai gia nhập đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu, chân mày không khỏi nhíu một cái.
Mặc dù nói mỗi một đoàn mạo hiểm đều có tin đồn hai mặt đánh giá tốt và xấu, nhưng đánh giá của đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu rõ ràng kém đến cực điểm. Không có lửa làm sao có khói, đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu này chỉ sợ là không tuân theo quy củ gì cả.
Đối tượng mà tôn tử thầm mến gia nhập vào một đoàn mạo hiểm không tuân theo quy củ, chỉ sợ cô bé này gần mực thì đen, hắn sợ tôn tử của hắn bị thiệt thòi, Bối Nhĩ biết gia gia hắn muốn nói cái gì, nhưng hắn không có phản bác, chỉ trầm mặc.
Nói là đối tượng thầm mến, chẳng qua cũng là hắn một phía tình nguyện, lén lút để ý nàng, nói chuyện phiếm với nàng cũng không đến vài câu, ngay cả liếm cẩu nhút nhát cũng không bằng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, đánh giá xấu không đại biểu cho toàn bộ, cho dù đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta, cũng có đánh giá bôi nhọ chúng ta, đoàn mạo hiểm Thanh Đạo Phu có lẽ không giống như chúng ta tưởng tượng đâu."
Coway vỗ vai Bối Nhĩ, ý bảo hắn không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hoàng Đông Kiệt không có tham dự vào cuộc nói chuyện của đám người Luân Nạp, nhìn thấy mặt trời đã sắp xuống núi, liền chuẩn bị tìm một nơi nghỉ ngơi.
"Lão gia tử, phía dưới đang nổ ra cuộc chiến công thành, chúng ta chọn thành trì này nghỉ ngơi, có phải là quá ồn hay không?"
Mặt trời sắp xuống núi, Coway bọn họ biết lão gia tử muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, đúng lúc phía trước bọn họ lại có một thành trì, chỉ là thành trì này đang bùng nổ cuộc chiến công thành.
Về phần là bùng nổ chiến tranh giữa hai Vương Quốc nào, đám người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không có hứng thú biết, cũng không muốn can thiệp vào. Điều bọn họ để ý là, bọn họ nghỉ ngơi ở tòa thành trì này, âm thanh đánh giặc có ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi hay không.
"Bọn họ đánh là việc của bọn họ, chúng ta nghỉ ngơi là việc của chúng ta, nếu ồn thì dùng ma pháp ngăn cách âm thanh."
Hoàng Đông Kiệt không sao cả nói.
Hoàng Đông Kiệt bọn họ không để tâm, nhưng tướng lĩnh công thành ở mặt đất nhận ra người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, hắn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp hô lệnh thu binh.
Bọn họ không biết người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, nhưng nếu như đoàn mạo hiểm Phá Hiểu bị quân địch mời tới giúp một tay, vậy bọn họ sẽ nguy hiểm.
Hiện tại điều quan trọng nhất là làm rõ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là đi ngang qua, hay là quân địch mời tới giúp một tay. Hoàng Đông Kiệt bọn họ không để ý đến tình huống dưới mặt đất, trực tiếp tìm một quán trọ ở trong thành mà ở lại.
"Đoàn trưởng, thủ tướng của thành này đang đứng ở cửa quán trọ, hy vọng có thể gặp chúng ta một lần.”
Luân Nạp đương nhiên biết ý đồ của thủ tướng, thành trì này tràn ngập nguy cơ, không phải là muốn cầu xin sự trợ giúp của bọn hắn ư, nhưng điều này có thể sao?
"Không gặp"
Không ngoài dự liệu của Luân Nạp, đoàn trưởng cự tuyệt.
Đêm dài đằng đẵng, thủ tướng vẫn chưa đi, vẫn đứng ở cửa quán trọ, trong lòng khẩn cầu người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có thể gặp hắn một lần.
Chỉ là trong thành đèn đuốc sáng trưng, đây là một đêm yên tĩnh nhất từ khi bắt đầu chiến tranh tới nay, nhưng mà có thể có bao nhiêu người ngủ tiếp được, cũng không biết.
Thủ tướng vẫn ở đứng ở cửa quán trọ, chỉ là phía trước không người, phía sau cô ảnh, cái này là bi ai của tiểu nhân vật.