"Nghĩ gì thế, ta không dễ dàng chết già như vậy đâu."
Luân Nạp bọn họ nghe vậy cũng không chịu thua, không trở thành dị loại, với tuổi tác của nhân loại này có thể sống mấy năm chứ?
"Thành thật nói với các ngươi một bí mật, ta không vĩnh sinh ở cái thế giới này, là tốt cho thế giới này."
"Tình huống của ta có chút đặc thù, còn đặc thù hơn so với Chuyển Sinh Giả, ta có thể chuyển sinh vô hạn. Nếu như ta vĩnh sinh ở một thế giới, vậy thế giới này sẽ trở thành chất dinh dưỡng để ta luân hồi chuyển thế, bị động hủy diệt."
"Nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, mặc dù ta không thể vĩnh viễn nán lại ở thế giới này, nhưng sống lâu một chút ở thế giới này, cũng không sao cả."
"Cho dù ta rời khỏi thế giới này, không có nghĩa là sau này ta không quay về được."
Hoàng Đông Kiệt biết nếu như không giải thích rõ ràng một chút, Luân Nạp bọn họ sẽ luôn nắm lấy vấn đề này không buông, hoặc là sẽ nghĩ hết cách biến hắn thành dị loại.
"Cái gì, ngươi đi rồi, còn có thể trở về, tán loạn như ngươi vậy, ngươi bảo ta làm sao làm tốt Nhị Đại Mục của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chứ?"
Alafi Ellen ôm cái đầu nhỏ lại chạy ra ngoài, rõ ràng nàng sớm đã coi mình là đoàn trưởng đời thứ hai của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu rồi. Chỉ là lời của nàng vừa dứt, khí tức trên người chuyển biến, nàng bị Nim trấn áp xuống.
"Xin lỗi, ta để cho nàng quá làm loạn rồi, ngày hôm nay nàng đừng hòng ra ngoài."
Nim tràn ngập áy náy nói, là nàng quá dung túng tên khốn này. Vị trí đoàn trưởng nhiệm kỳ kế của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cũng dám mơ tưởng, không biết kế thừa đoàn mạo hiểm Phá Hiểu còn có hai nhân tuyển tối ưu.
Một Luân Nạp, hắn đi theo lão gia tử thời gian dài nhất, lai lịch không ai có thể sánh bằng.
Thêm với Luân Nạp là Thi Vu, là Vong Linh Đại Pháp Sư, là dị loại, hắn có thể dẫn dắt đoàn mạo hiểm Phá Hiểu tiếp tục trường tồn vĩnh cửu.
Thứ hai, con trai của lão gia tử, Niggan Gouladrehou, nếu như con trai của lão gia tử muốn làm đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, dường như sẽ không có ai phản đối.
Thừa kế nghiệp cha, Luân Nạp một lòng trung thành đối với lão gia tử sẽ nghĩ cách đẩy con trai của lão gia tử lên vị trí này.
Chỉ là hai người kia, không phải là người mà Alafi Ellen suy nghĩ điên cuồng muốn làm đoàn trưởng có thể so sánh được, cho dù nàng dùng vũ lực trấn áp, cũng sẽ không có ai phục nàng.
"Đoàn trưởng, ngươi không phải gạt chúng ta, ngươi rời khỏi thế giới này, còn có thể trở về sao?"
Luân Nạp biết đoàn trưởng bình thường sẽ không nói dối bọn họ, nhưng hắn vẫn năm lần bảy lượt xác nhận một chút.
"Có thể"
Hoàng Đông Kiệt biết rõ một khi rời đi, muốn trở về thế giới cũ rất khó, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn không được, chỉ cần hắn không ngừng mạnh mẽ, không ngừng siêu thoát, chư la vạn giới còn không phải là mặc hắn du hành ư?
Có lẽ là có được câu khẳng định của đoàn trưởng, Luân Nạp bọn họ mới thu liễm cảm xúc của mình. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Bởi vì Hoàng Đông Kiệt Ma Lực vô cùng khổng lồ, thời gian phi hành kéo dài, tốc độ nhanh hơn, lộ trình cần nửa tháng, chỉ mười ngày đã chạy tới rồi,
Trung Đô, đây là một thành tế trung lập không có tường thành cao cao, bởi vì Trung Đô cấm phi hành, Hoàng Đông Kiệt liền sớm hạ xuống
"Không hổ là Trung Đô, thật náo nhiệt.”
Coway bọn họ nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, đây là thành trì náo nhiệt nhất, cực kỳ có trật tự, hoa lệ nhất mà bọn họ từng thấy, thậm chí ngay cả đô thành của một số đế quốc cũng không sánh bằng nơi đây.
...
Các chủng tộc hiếm thấy như Thú Nhân, Hồ Nữ, Tinh Linh Tộc...đều có ở nơi đây, đều quang minh chính đại đi dạo phố, hoặc là bán hàng...
Đường phố rộng lớn mà chỉnh tề sạch sẽ, mỗi một người trên mặt đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ riêng tinh khí thần chính là thứ mà không phải người bên ngoài có thể so sánh được.
"Trung Đô rất lớn, trong đó một phần ba địa khu đều thuộc về viện khu của học viện Ma Vũ, nếu như chúng ta ngồi xe ngựa, cần bốn, năm tiếng mới tới được cổng khu trước của học viện Ma Vũ."
"Nếu như chúng ta đi một tiếng đồng hồ đến trạm trung chuyển, từ đó chúng ta ngồi Truyền Tống Trận chuyển trạm, có thể trực tiếp truyền tống đến trước cổng của học viện Ma Vũ."
Bối Nhĩ biết lão gia tử đã sáu mươi năm chưa tới Trung Đô, có thể sớm đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Trung Đô, hoặc là Trung Đô trong sáu mươi năm này đã biến hóa không còn giống như trong trí nhớ của lão gia tử.
Hắn liền tự giác đứng lên chỉ đường, giới thiệu những điều tai nghe mắt thấy về mặt nổi của Trung Đô với đám người lão gia tử.
...
Hoàng Đông Kiệt bọn họ vừa nghe vậy, cảm thấy đi lộ trình một tiếng đồng hồ cũng không sao cả, vừa hay có thể ngắm nhìn chốn bồng lai nên thơ và phương xa này.
"Grừm"
"Đây là rồng."
Hoàng Đông Kiệt bọn họ đi dạo một hồi, đột nhiên tiếng rồng gầm truyền đến, âm thanh rất gần, Hoàng Đông Kiệt bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, có rồng phi hành ở trong không trung của Trung Đô, hơn nữa không phải một rồng, là ba con rồng.
Hồng Long, Bạch Long, Hắc Long, ba con rồng đều trưởng thành, trong đó Hồng Long cường đại nhất, sở hữu thực lực Siêu Việt Giả.