Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 126 - Chương 126. Làm Rất Tốt!

Chương 126. Làm rất tốt!
Chương 126. Làm rất tốt!

“Thế cục thay đổi thật nhanh, lúc trước còn tưởng rằng Quy Vân sơn trang sắp bại, ai ngờ biến cố bất thình lình khiến cho Bá Đao Hội lâm vào nguy cơ.”

“Đối mặt với nhiều Tông Sư cường giả như vậy, cũng không biết cường giả Tông Sư của Bá Đao Hội có thể chạy thoát được mấy người.”

“A, Đao vương Chung Hùng Nguyên lại bị người ngăn lại, đó là Đông Võ vương!”

Thính Vũ Các, Hắc Dạ số 3 đang say sưa nhìn chiến đấu phía dưới, kết quả hắn thấy Chung Hùng Nguyên bị Hoàng Đông Kiệt cản đường.

“Thế mà lại ngăn được một kích của ta, xem ra ngươi không phải là cường giả Tông Sư đỉnh phong bình thường.”

Chung Hùng Nguyên phát ra mệnh lệnh rút lui, chuẩn bị rời khỏi vòng vây ra đi, về phần Vương Nguyên Vinh thân trúng kịch độc, hắn không có cách gì.

Biến cố ngoại viện phản bội vừa xảy ra đã có bảy tám Tông Sư cường giả ra tay, đi tới bên người Vương Nguyên Vinh vững vàng bảo vệ hắn.

Bây giờ hắn gấp đến độ muốn chạy về bản bộ, nào có thời gian lướt qua bảy tám Tông Sư mà đánh chết Vương Nguyên Vinh, hơn nữa nếu bảy tám Tông Sư cường giả liều mạng cứng rắn đối kháng, hắn cũng không chắc sẽ chống đỡ được. Lúc trước chiến đấu với Vương Nguyên Vinh, hắn đã tiêu hao rất lớn.

Nghĩ đến Vương Nguyên Vinh đã trúng kịch độc, không có giải dược cơ hồ không thể sống sót.

Có khẳng định này, hắn không có ý nghĩ mạo hiểm đi đánh chết Vương Nguyên Vinh, hắn xoay người muốn lui lại, kết quả Đông Kiệt chặn đường đi của hắn.

Hắn không chút do dự, chém tới một đạo, hắn cho rằng một đao này của hắn không phải đánh chết Đông Võ vương tại chỗ thì cũng nháy mắt chém trọng thương Đông Võ vương.

Ai ngờ Hoàng Đông Kiệt cũng dùng chủy thủ chém ra, triệt tiêu trảm kích của hắn, khiến cho hắn không thể không nhìn thẳng Hoàng Đông Kiệt.

“Woa woa phụ vương thật là soái, ngay cả trảm kích của Đao vương Chung Hùng Nguyên cũng có thể ngăn cản được.”

Hoàng Thiên Khải thấy phụ vương ngay cả trảm kích của cường giả Thiên Bảng cũng có thể ngăn cản, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là con trai sùng bái cha già…

“Phụ vương thật là, đã là Tông Sư đỉnh phong rồi còn lừa gạt chúng ta nói hắn là Tông Sư hậu kỳ, sợ chúng ta không chịu nổi sợ hãi sao, cũng không khỏi nghĩ rằng chúng ta nghĩ quá yếu ớt!”

“Có điều, thiên phú của phụ vương thật sự rất khủng bố, không đến sáu mươi tuổi đã là Tông Sư đỉnh phong. Còn ngăn cản được trảm kích của Chung Hùng Nguyên, thực lực chân chính của phụ vương đến tột cùng đã đạt tới trình độ nào?”

Hoàng Thiên Trấn cũng nghe thấy những lời nghiêm hậu của Chung Hùng Nguyên, đối với chuyện phụ vương đã là Tông Sư đỉnh phong thì rất là kinh ngạc.

Võ đạo vô tận, người bình thường đều là từng bước từng bước đặt chân tới, sao cứ cảm giác cảnh giới võ đạo trên người phụ vương không có nóc vậy chứ?

“Cũng không biết phụ vương ngăn cản một kích của Chung Hùng Nguyên có phải đã dùng toàn lực hay không, nếu thật sự là dùng toàn lực mới đỡ được một kích, vậy còn không bằng nhanh chóng thả Chung Hùng Nguyên đi.”

“Nếu tiếp tục ngăn cản thì phụ vương sẽ rất nguy hiểm.”

Tuy rằng Hoàng Thiên Khải hơi sùng bái phụ vương, nhưng hắn cũng cực kỳ lo lắng cho an nguy của phụ vương, sợ phụ vương thích phô trương muốn làm anh hùng.

“Sẽ không đâu, phụ vương dám ra tay thì khẳng định là có nắm chắc cái gì đó, bằng không phụ vương sẽ không tùy tiện ra tay.”

Hoàng Thiên Trấn tin tưởng lão tử của mình, trong tiềm thức của hắn, phụ vương hắn vẫn là một người đại trí tuệ, người có đầu óc bình thường sẽ không làm chuyện không nắm chắc.

“Không cần lo lắng, ngoại công ngươi đã phái bốn cường giả Tông Sư đỉnh phong tới giúp phụ vương ngươi, Chung Hùng Nguyên lúc trước đã tiêu hao rất lớn, không chắn chống đỡ được bốn vị Tông Sư cường giả đỉnh phong.”

Kiều Vân Nhi cũng thoát thân, lại bên cạnh Hoàng Thiên Khải, thấy Hoàng Thiên Khải lo lắng thì lên tiếng an ủi.

Hoàng Thiên Khải vừa thấy ngoại công thật sự để bốn cường giả Tông Sư đỉnh phong đi trợ giúp phụ thân, hắn cũng thả lỏng rất nhiều.

“Sao hả, ngươi không dùng được lực nên muốn dựa vào năm người này giữ ta lại sao?”

Chung Hùng Nguyên thấy bốn Tông Sư đỉnh phong vây quanh hắn, lộ ra khuôn mặt trào phúng nhìn Vương Nguyên Vinh cần người giúp đỡ.

Thấy đôi môi đỏ sậm của Vương Nguyên Vinh, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, tần suất hô hấp rối loạn, Chung Hùng Nguyên ý cười càng đậm, rõ ràng Vương Nguyên Vinh sắp không áp chế được kịch độc trong cơ thể.

“Có qua có lại, năm Tông Sư cường giả đỉnh phong có lẽ không giết được ngươi, nhưng muốn ngăn cản ngươi thì rất dễ dàng.”

“Chỉ cần giữ ngươi lại, vì mấy thế lực nhất lưu tranh thủ thêm chút thời gian, tin tưởng bọn họ hẳn là có thể thanh lý sào huyệt của ngươi sạch sẽ.”

Vương Nguyên Vinh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được lần này, hắn nhất định phải khiến cho Bá Đao Hội không còn sức đông sơn tái khởi, sào huyệt không còn ai, nội tình cũng không còn, hơn nữa đoàn trưởng lão cũng sắp không còn.

Chung Hùng Nguyên lấy cái gì để Bá Đao Hội đông sơn tái khởi, dù cho hắn trúng độc sống không nổi, chỉ cần nền tảng Quy Vân sơn trang vẫn còn là được.

Nguyên khí đại thương, Bá Đao Hội chỉ còn lại có hai ba con mèo con căn bản không tạo ra được bao nhiêu uy hiếp cho Quy Vân sơn trang.

“Lão tặc chết tiệt, ta sẽ không để ngươi thực hiện được!”

Chung Hùng Nguyên không dám ở lại lâu, nội tình của bổn bộ nhất định phải giữ lại, bằng không Bá Đao Hội thật sự không có hy vọng đông sơn tái khởi.

Hắn lạnh lùng chuẩn bị toàn lực bộc phát phá vòng vây rời đi, chỉ là…

“Phụt!”

Chung Hùng Nguyên vừa đề khí, hắn lập tức nuốt máu.

“Cái này, ta bị trúng độc, là ngươi!”

Chung Hùng Nguyên đột nhiên cảm thấy cơ thể suy kiệt rất nhanh, thân thể càng ngày càng nặng nề, ngay cả chân khí thâm hậu cũng không ngừng tiêu tán, làm sao cũng không ngăn cản được.

Đây là hiện tượng trúng độc, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Đông Kiệt, trên chủy thủ của Hoàng Đông Kiệt có độc.

“Có qua có lại, ngươi cũng hạ độc người khác, ta hạ độc ngươi cũng không quá đáng.”

Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói.

Làm hay lắm!

Chung Hùng Nguyên đột nhiên nuốt máu khiến người trong sân kinh ngạc không giải thích được, nghe Hoàng Đông Kiệt giải thích, người bên Quy Vân sơn trang nội tâm hô lớn: Làm rất hay!

Hết chương 126.
Bình Luận (0)
Comment