Chương 1299
Chương 1299: Chúa Tể hiện, lão nhân bỏ mình "Hừ, vùng vẫy giấy chết" Sắc mặt của Quang Minh Chủ Thần, Vận Mệnh Chủ Thần bọn họ đều trầm xuống, lại lần nữa phát lực, năng lượng mang tính hủy diệt lại lần nữa đẩy xuống. "Thần Tộc đáng chết, cũng biết giậu đổ bìm leo. Lão già, ngươi có phải còn có điều bảo lưu hay không, ngươi còn không phát lực, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này." Ma huyết khắp toàn thân của Alpha Moyad cũng từ chỗ vết thương lớn nhỏ bắn ra ngoài, nhìn thấy Barbariu đã không thể bạo phát ra lực lượng mạnh hơn nữa, ánh mắt chỉ có thể nhìn về hướng Hoàng Đông Kiệt. "Câm miệng” Hoàng Đông Kiệt lại lần nữa phát lực, Alpha Moyad đồng thời cũng phát lực, năng lượng mang tính huỷ diệt lại một lần nữa đẩy lên. Bảy vị Chủ Thần nhìn thấy năng lượng mang tính huỷ diệt lại một lần nữa đẩy lên, từng người một trong ánh mắt đều hiện ra vẻ khiếp sợ. Một giây tiếp theo, ánh mắt của bọn họ trở nên càng lạnh lùng hơn.
Đã sức cùng lực kiệt thành như vậy rồi, còn có thể đối kháng với bảy người bọn họ, đây tuyệt đối là dị đoan bên trong dị đoan.
Dị đoan phải chết!
Nhất là loại dị đoan phá hoại cân bằng này.
Bọn họ lại lần nữa phát lực, năng lượng mang tính hủy diệt bị đẩy xuống, nhưng luôn kém một chút như vậy, không có đem năng lượng mang tính hủy diệt triệt để đẩy tới tận đáy, ba người kia vẫn còn đang kiên trì.
Trong lúc song phương bọn hắn đang giằng co, cửa bầu trời lại lần nữa mở ra, lại có Thần Tộc giáng lâm. Điềm lành chiếu khắp, đó là một người tới từ cõi Niết Bàn chứ không phải Chủ Thần, hắn là sự tồn tại trên cả Chủ Thần. Khi hắn xuất hiện, mấy vạn người của Giáo Đình tất cả đều quỳ xuống.
Ma Tộc không dám nhìn thẳng, bọn họ cúi đầu cũng cảm giác được linh hồn đang run rẩy.
Trận doanh nhân loại cũng không dám nhìn thẳng, người sợ hãi học người của Giáo Đình quỳ xuống đất ma bái, người không sợ cũng không dám có một chút dị tâm, bọn hắn bây giờ mới biết được sự khủng bố mà Thần Tộc ẩn giấu rốt cuộc sâu đến thế nào? Chỉ thấy chúa tể không nhìn thấy rõ dáng vẻ kia giơ tay lên rồi nhẹ nhàng đè xuống. Đạo năng lượng mang tính huỷ diệt vẫn còn đang giằng co kia trực tiếp quán chiếu xuống.
Alpha Moyad cùng Barbaliu đồng tử đều co rụt lại nhìn đạo nhân ảnh kia, bọn họ không hiểu vì sao Thần tộc còn tồn tại sự †ồn tại trên Chủ Thần.
Bọn họ nghĩ không ra, hơn nữa bọn họ cũng không cần phải suy nghĩ nữa, bởi vì đạo năng lượng mang tính hủy diệt kia đã nuốt chửng bọn họ.
Hoàng Đông Kiệt vào thời khắc cuối cùng, vẫn là cầm Thánh Kiếm trong tay ném về hướng nhỉ tử.
Nhìn thấy Thánh Kiếm nhẹ nhàng cắm ở trên thuyền chỗ nhi tử đang đứng, hắn vẫy tay với đám người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đang tràn đây nước mắt, đang cáo biệt, cuối cùng cũng bị năng lượng mang tính huỷ diệt nuốt chửng mất. Toàn bộ mặt biển liền chấn động, mặt biển vô tận cuộn trào lên, đợi mặt biển hơi bình tĩnh lại, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ. Lỗ thủng kia sâu không thấy đáy, mặt biển vô tận chảy ngược vào, như thể vĩnh viễn không đổ đầy được lỗ thủng này.
"Phụ thân."
"Lão gia tử"
Niggan Gouladrehou cùng đám người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đã khóc không còn hình người.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Thần Tộc, thù hận cuồn cuộn trong ánh mắt căn bản không giấu được, nhưng bọn hắn đều không có lựa chọn xung động, mà lựa chọn lui lại.
Niggan Gouladrehou bắt được Thánh Kiếm, cũng đánh một cái thủ thế về hướng người của Quân Cách Mạng, bảo người của bọn họ lui lại, hắn biết người của thế lực khác đã không nhờ vả được. Thế cục như vậy, thế lực khắp nơi chỉ có thể đi theo thế cục, bọn họ sẽ leo lên con thuyền lớn Giáo Đình này.
Mặc dù bây giờ có Ma Vương quân ở đây, Giáo Đình sẽ không trước mặt nhiều người như vậy, không đối phó với Ma Vương quân, chuyển qua đối phó bọn họ, nhưng vì để đề phòng lỡ như, bọn họ vẫn là lùi lại trước là tốt nhất.
"Rút lui”
Korenzod triệt để không cảm ứng được khí tức của Ma Vương cùng Lão Ma vương, tâm bi, không có quá nhiều do dự, lập tức dẫn theo Ma Vương quân triệt để rút lui.
Chúa Tể sớm đã mất dạng rồi, rõ ràng hắn đã sớm trở về Thần Tộc chỉ địa.
Bảy vị Chủ Thần nhìn thấy Ma Vương quân bỏ trốn, cũng không quan tâm, bọn họ cẩn thận cảm ứng lỗ thủng khổng lồ vĩnh viễn không lấp đầy kia, hoàn toàn không cảm ứng được một chút khí tức của Ma Vương cùng lão nhân, bọn họ liền mở ra thông đạo phản hồi Thần Tộc chi địa.
Thực sự là một chút do dự cũng không có, như thể Ma Vương quân ở trong mắt bọn họ có cũng được không có cũng được, thậm chí Korenzod bọn họ đã bước vào hàng ngũ Thần cấp cũng không có để ở trong lòng. Hoặc có lẽ là bọn họ cần Ma Vương quân, cần Ma Vương quân chế ước nhân loại.
Nếu như bọn họ tiêu diệt Ma Vương quân, nhân loại sẽ không còn kẻ thù cũ nữa, đến lúc đó nhân loại triệt để lớn lên thì phiên toái. Cho nên bọn họ cần một cái cân bằng.
Mặc kệ Ma Vương quân cùng nhân loại tương ái tương sát thế nào, chỉ cần bọn họ ngồi vững trên Điếu Ngư Đài là đủ rồi. Đại Thần Quan nhìn thấy Giáo Hoàng không chịu trách nhiệm quay về Thần Tộc chi địa, lòng có chút mệt, lại nhìn thấy người của Quân Cách Mạng đang len lén lùi lại, hắn rất muốn đối phó với Quân Cách Mạng ngay thời điểm này. Nhưng hắn biết hiện tại không được, Quân Cách Mạng quá xuất lực, là công thân đối phó Ma Vương quân, hiện tại hắn không thể ở trước mặt tất cả mọi người đối phó với bề tôi có công.
Hơn nữa Ma Vương quân đang bại lui, nếu như bọn họ không đánh rắn giập đầu ngay lúc này, tương lai sẽ rất khó có cơ hội làm suy yếu lực lượng của Ma Vương quân.