Chương 1314
Chương 1314: Phục sinh "Vong Linh Thiên Tai" Luân Nạp nhìn thấy không cách nào bức dừng Ma Vương, căn răng, lại lần nữa triệu hoán càng nhiều Vong Linh đại quân hơn ra. Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Luân Nạp không xong rồi, giơ tay lên tùy ý búng tay một cái, nghi thức triệu hoán của Luân Nạp trong nháy mắt sụp đổ. Luân Nạp mới ngẩn người một chút, Ma Vương cũng đã hiện ra ở trước người của hắn, một tay bóp cổ của hắn giơ hắn lên. "Ngươi có phải đã quên mất hay không, Vong Linh Ma Pháp của ngươi là ta dạy." "Két" Hoàng Đông Kiệt lạnh nhạt nói xong câu đó, quả quyết bẻ gãy cổ của Luân Nạp. Giờ này khắc này, Niggan Gouladrehou bọn họ đã lao ra khỏi vòng vây, Nim hóa thân một đám dơi cuốn Niggan Gouladrehou bọn họ lên trời.
Khoảnh khắc khi Luân Nạp bị bẻ gãy cổ, bọn họ chỉ còn khóc vô thanh.
Ánh mắt của Hoàng Đông Kiệt nhìn sang, cảm giác bị Ma Vương nhìn chăm chú vô cùng cường đại, điều này khiến cho Niggan Gouladrehou bọn họ ngưng khóc. Nim tốc độ rất nhanh, những người khác của Ma Vương quân có thể không đuổi kịp bọn họ, nhưng nếu như Ma Vương tự mình đuổi theo, bọn họ không nhất định chạy thoát.
"Seele tỷ, ngươi muốn làm gì?"
Những người khác phát hiện ra cử động của Seele.
Seele không nói gì, mỉm cười về phía đám người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, sau đó nàng từ bên trong đàn dơi nhảy ra ngoài. Nàng ngừng giữa không trung, nhìn Ma Tộc đuổi theo tới, Ma Lực trên người tăng vọt.
"Địa Ngục Hồng Liên hỏa”
Một đạo cực quang màu đỏ tươi sáng lên, Ma Vương quân đuổi theo tới trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng hết. Nim mặc dù trong lòng không nhãn nhịn được, nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, lại lần nữa bạo phát tốc độ, mang theo Niggan Gouladrehou bọn họ biến mất ở chân trời.
Seele nhìn thấy thân ảnh của Nim biến mất ở chân trời, nàng không phản kháng nữa, mà là lẳng lặng nhìn Hoàng Đông Kiệt. Trong ánh mắt không có sợ hãi, vẫn là dịu dàng trước đó.
Ma Vương quân nhìn thấy Seele không phản kháng nữa, chuẩn bị vây tới khống chế nàng.
Kết quả một đạo khí tức lạnh như băng bao phủ bọn họ, bọn họ trong nháy mắt an tĩnh, bởi vì bọn họ biết đó là khí tức của Ma Vương.
Hoàng Đông Kiệt lẳng lặng nhìn Seele một hồi, nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của Seele giống như trước đây, hắn không khỏi thở dài một hơi. Giấu diếm những người khác thì dễ, muốn giấu người bên gối thì khó khăn rồi.
Seele rõ ràng ngay từ đầu đã nhận ra hắn không phải là thể kết hợp gì cả, mà là bản nhân.
Mặc dù không biết hắn đang làm cái gì, nhưng Seele không chút bảo lưu lựa chọn tin tưởng hắn, mới im lặng không lên tiếng, bây giờ là cố ý ở lại.
Hoàng Đông Kiệt bất đắc dĩ hơi lắc đầu một cái, ý bảo Seele đuổi theo hắn. Seele nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt không giả vờ nữa, trên mặt hiện ra nụ cười, nhảy nhót đi theo.
Hiệu suất của nội vụ Ma Tộc chính là nhanh, Ma Vương điện bị đánh cho đông vỡ một hố, tây nứt một bức tường, trong chốc lát đã được sửa chữa khỏi rồi.
Bên trong cung điện rộng lớn, Hoàng Đông Kiệt cho người mang thi thể của Luân Nạp và Coway vào trong rồi đặt xuống, bảo toàn bộ người của Ma tộc lui ra ngoài.
Seele theo Hoàng Đông Kiệt tiến vào, nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ngồi ở trên Khô Lâu Vương Tọa, Khô Lâu Vương Tọa cũng đủ lớn, nàng liền khéo léo leo lên, đi tới phía sau Hoàng Đông Kiệt.
Cong gối ngồi xuống, đưa hai tay lên đấm bóp cho Hoàng Đông Kiệt.
"Ngươi làm sao lại chắc chắn là bản nhân của ta như vậy?"
Hoàng Đông Kiệt cảm nhận được tình yêu vô hạn của Seele, vừa cảm thấy nàng là một nữ nhân ngốc, vừa cảm thấy hổ thẹn với nàng.
"Trực giác"
Câu trả lời của Seele tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng giọng nói của nàng lại vô cùng chắc chắn.
"Ngươi không chất vấn ta làm tất cả những điều này là vì cái gì sao?"
Hoàng Đông Kiệt lại hỏi.
"Ngươi là nam nhân của ta, ngươi làm tất cả cái này đương nhiên có đạo lý của ngươi, ta chỉ cần tin tưởng ngươi vô điều kiện là đủ rồi."
Ánh mắt của Seele liếc nhìn thi thể của Luân Nạp cùng Coway, mặc dù nàng không biết nam nhân nhà mình vì sao lại ra tay tàn nhẫn với người mình như vậy, nhưng nàng tin tưởng nam nhân nhà mình chắc chắn có sắp xếp của hắn. Nàng hai tay choàng lên vai của Hoàng Đông Kiệt, thân thể kề sát về phía trước, khuôn mặt dán ở trên vai của Hoàng Đông Kiệt, lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Hoàng Đông Kiệt, đối với sự tin tưởng không chút bảo lưu của Seele Hoàng Đông Kiệt không hề phản đối, hắn võ võ cánh tay nhỏ của Seele, tay kia nâng về hướng thi thể của Luân Nạp cùng Coway.
Lực lượng vô hình đang chấn động, thi thể của Luân Nạp và Coway bay lơ lửng. Trái tim của Coway nhìn như bị xuyên thủng, thực ra đều là giả tượng.
Hoàng Đông Kiệt dùng thủ đoạn lừa dối, khiến cho Nim bọn họ "nhìn" thấy trái tim của Coway bị hắn xuyên thủng, thậm chí bản thân của Coway cũng cảm thấy buồng tim của mình bị xuyên thủng.
Tiêu trừ giả tượng bề ngoài, y phục trên người Coway chỉ là rách ra một cái lỗ lớn bằng quả đấm, không hề có thương tích xuyên thủng.
Tuy rằng Coway cuối cùng là tự đoạn sinh cơ mà chết, nhưng tự sát ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt làm sao có thể không kịp ngăn cản hắn. Nhưng mà vì tiếp tục diễn tiếp, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể thần không biết quỷ không hay lừa gạt tâm mắt cùng cảm giác của mọi người, lưu lại ám thủ ở trong cơ thể của Coway, rồi lẳng lặng nhìn Coway tự đoạn sinh cơ.
Theo với lực lượng dao động, dần dần, sinh cơ của Coway đã trở về, hô hấp cũng có lại.
Luân Nạp thì đơn giản rồi, hắn là Thi Vu, thuộc về nửa thi nửa người, lại xưng người chết sống.
Muốn giết hắn, trừ phi huỷ diệt linh hồn của hắn, không thì cắt đứt cổ của hắn cũng không nhất định giết chết được hắn.
Hoàng Đông Kiệt muốn khôi phục cái cổ mà mình đã bẻ gấy còn không phải đơn giản sao, không đến hai hơi, Hoàng Đông Kiệt đã khôi phục cổ cho Luân Nạp, lập tức Luân Nạp liền có hô hấp rồi.