Chương 1319
Chương 1319: Thần Linh thời kỳ cuối "Tổ" Hoàng Đông Kiệt vừa dứt lời, một đạo khí tức hắc ám nồng nặc liền từ phía sau đánh lén qua. Điều này khiến cho tròng mắt của Hoàng Đông Kiệt hơi híp lại, trên tay gia thêm thuộc tính phân giải cùng thôn phệ, xoay người vỗ một cái, hoá giải đòn công kích đánh lén tới. Chỉ là đòn công kích này có chút mạnh mẽ, khiến cho Hoàng Đông Kiệt cũng hơi nâng cao tinh thần. "Hắc Ám Chủ Thần đã bị ta giết chết, linh hồn đều trở thành chất dinh dưỡng của †a, hắn không có thể nào có cơ hội phục sinh, khí tức hắc ám trên người ngươi còn nồng nặc hơn so với Hắc Ám Chủ Thần, ngươi là vị nào?" Hoàng Đông Kiệt nhìn cường giả mới xuất hiện, người này toàn thân sương đen quấn quanh, khí tức hắc ám trên người càng nồng nặc hơn so với Hắc Ám Chủ Thần mà hắn đã giết chết trước đó, đồng thời càng nguy hiểm hơn.
Không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhất định là một trong những lá bài tẩy của Thần tộc.
"Ta chính là Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần, chính là ngươi đã giết người thừa kế của ta, không ngờ rằng cách Chư Thần Hoàng Hôn chỉ chiến lần trước không bao lâu, thế gian lại sinh ra một di đoan phá vỡ thiên mệnh."
Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần đánh giá Hoàng Đông Kiệt, có thể tiếp được một chiêu của hắn, đủ để khiến hắn phải cẩn thận.
"Hắn có chút nguy hiểm, cẩn thận, hắn có thể phiền phức hơn so với tất cả dị đoan mà chúng ta từng gặp."
Lại có hai đạo bóng người mới từ trong hư không dập dờn ra.
Khí tức trên người giống như Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần, tràn ngập phong cách cổ xưa, nồng nặc, nguy hiểm, hùng hổ doạ người.
"Thần Tộc các ngươi còn có bao nhiêu lão cổ hủ, cứ gọi toàn bộ ra, tránh lát nữa, chết một người, lại chạy đến một người, khiến cho ta cảm thấy phiền phức." Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Thần Tộc thoáng cái đã chạy đến ba lão cổ hủ, Thần tộc nội tình quả nhiên là thâm sâu khó lường, chẳng trách có thể đem Ma Tộc và Nhân loại đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Chỉ là hắn ngại phiền phức, không muốn chiến đấu kéo dài với Thần Tộc, muốn giải quyết một lần, bảo Thần Tộc có bao nhiêu cường giả thì gọi ra bấy nhiêu "Ngông cuồng"
"Không biết sống chết"
Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần bọn hắn nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ngạo mạn như vậy, lại có thể không để bọn hắn vào mắt, điều này khiến cho bọn hắn lòng sinh lửa giận, sát khí vô hạn.
"Thế nào, chỉ những thứ này, cường giả ẩn giấu của Thần Tộc các ngươi sẽ không ít như thế đấy chứ"
"Có một Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần, có phải cũng nên có một Thượng Cổ Quang Minh Chủ Thần, Thượng Cổ Vận Mệnh Chủ Thần, Thượng Cổ Không Gian Chủ Thần hay không... bọn họ đâu, gọi ra luôn đi."
"Đừng để ta xem thường các ngươi, trốn trốn tránh tránh không có gì hay cả." Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Thần Tộc chậm chạp không có cường giả mới xuất hiện, trên mặt mang theo vẻ coi thường, tiếp tục khiêu khích bọn hắn.
"Thần tộc nội tình cũng không có thâm sâu khó lường như ngươi tưởng đâu, sau khi trải qua cuộc chiến Thượng Cổ Chư Thần Hoàng Hôn, Thượng Cổ Thần thuộc về thời đại kia chỉ còn lại ba vị này." "Thượng Cổ Hắc Ám Chủ Thần."
"Thượng Cổ Phong Thần"
"Thượng Cổ Chiến Thần"
"Nếu như ngươi cảm thấy Thần Tộc chúng ta vẫn còn con át chủ bài chưa có bày ra, vậy thì cũng chỉ còn lại Chúa Tể của chúng ta."
"Chỉ là ngươi cũng chưa chắc qua được cửa ải này của chúng ta, Chúa Tể của chúng ta cần gì phải hiện thân." Không có ai biết Thời Minh Hổ đang suy nghĩ gì, hắn đem lời không nên nói đều nói ra hết cả rồi, điều này khiến cho các chủ thần khác đều dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn Thời Minh Hổ.
Thời Minh Hổ nhìn thấy chủ thần khác trách hắn quá nhiều lời, hắn nhún vai, một dáng vẻ hắn nói hay không cũng giống nhau, cần gì phải để ý nhiều như vậy.
Chủ thần khác mặt ngoài không nói gì thêm, nhưng bọn hắn luôn cảm thấy Thái Dương Chủ Thần Thời Minh Hổ không một lòng với bọn hắn.
Không phải là bởi vì Thời Minh Hổ đã từng là Nhân loại, cái này có lế có một chút nhân tố như vậy, nhưng vấn đề không lớn lắm, mấu chốt là bọn hắn luôn cảm thấy trong lòng của Thời Minh Hổ căn bản không hề có Thần Tộc. "Thì ra các ngươi chỉ còn lại một Chúa Tể, ta đây sẽ không khách khí nữa, ta muốn xem thử Chúa Tể của các ngươi có thể trốn tới khi nào."
Hoàng Đông Kiệt nhấc tay lên một cái, nắm tay nắm chặt, sóng lực lượng kinh khủng trong nháy mắt cuộn trào lên, điều này khiến cho ánh mắt của của tất cả vị thần ở hiện trường liền ngưng trọng lại. "Thật mạnh"
"Đánh giá thấp hắn rồi"
Tất cả cá thần triển hiện ra Thần lực toàn thân, từng người một ngưng mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, cảnh giác Hoàng Đông Kiệt bạo phát.
"Các ngươi đi vào cho ta!"
Chỉ thấy Hoàng Đông Kiệt tụ mãn, nắm đấm năng lượng khủng bố bỗng nhiên vung lên một cái, nện về phía hư không bên phải, hư không trong nháy mắt giống như cái gương vỡ, từng mảnh hư không giống như thấu kính vỡ nát sụp đổ, hình thành một lỗ đen khổng lồ.
Khoảnh khắc khi lỗ đen hình thành, lực thôn phệ vô cùng vô tận liền truyền tới, hố đen ngay cả ánh sáng cũng có thể nuốt chửng nhanh chóng mở rộng. Không đến một hơi thở, một cái hố đen lớn bằng cánh cửa trong nháy mắt mở rộng bằng hồ nước.
Tốc độ mở rộng kiểu này, lực kéo thôn phệ kiểu này, tất cả vị thần ở hiện trường làm sao có thể chống cự. Còn chưa kịp phản ứng, người cũng đã bị lỗ đen khổng lồ hút vào.
Khi tất cả vị thần bị hút vào, lỗ đen khổng lồ trong nháy mắt khép lại rồi biến mất. Khiến cho Ma Vương quân cùng quân đoàn Thần Tộc phía ngoài đều trốn khỏi một kiếp, khi lực hút dừng lại, toàn bộ bọn hắn từ không trung ngã xuống.
Bọn hắn không phải há mồm thở dốc, thì chính là vỗ trái tim của mình, quá dọa người rồi, lỗ đen khổng lồ kia giống như là cánh cổng Địa Ngục, mang đến cho bọn hắn mùi vị của tử vong.
Như thể cấp bậc này của bọn hắn còn chưa bị hút vào, đã bị lực kéo vô cùng của lối vào lỗ đen ma diệt.