Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1357 - Chương 1345

Chương 1345 Chương 1345: Đãi ngộ của cường giả "Những người này cũng thật là, sợ cái gì chứ, ta lại không ra ngoài hù dọa các ngươi, sao từng người một mặt mang sợ hãi, ngay cả lời cũng không dám nói." Người của triều đình vừa tới, người chạy tới Trường Phong Lâm chôn xác không còn nữa, Hoàng Đông Kiệt vẫn muốn thông qua những người Đại Lý Tự này tìm hiểu một chút về tình huống triều đình. Ai ngờ những người này tiến vào Trường Phong Lâm, từng người một liền giống như con thỏ bắp thịt căng thẳng, thận trọng cảnh giác tứ phía, rất sợ có quái vật chạy đến ăn bọn họ. Người thần kinh căng thẳng, nói liền ít đi, cho nên Hoàng Đông Kiệt làm sao có thể không hiểu được.

"Đợi hơn nửa tháng, tuy rằng có thể sử dụng Chân Nguyên rửa sạch ô uế trên người, nhưng hơn nửa tháng không có tắm nước nóng, râu dài, y phục cũ kỹ, thế nào cũng không thoải mái."

"Là thời điểm rời đi"

Tuy rằng Trường Phong Lâm bị quân tuần thành do triều đình phái tới bao vây lại, nhưng người của thế lực khác đều có thể âm thầm tiến vào, hẳn muốn ra ngoài còn không đơn giản sao. Ban đêm, Hoàng Đông Kiệt đã ra khỏi Trường Phong Lâm, đang ở trên bãi tha ma gần Trường Phong Lâm.

Độ dung nạp của ngoại thành kinh thành chính là mạnh mẽ, đến bãi tha ma cũng có.

"Ánh trăng thật đẹp, chỉ là tại sao lại đụng phải hai tên này."

Ở bãi tha ma, Hoàng Đông Kiệt đụng phải hai người quen.

Là hai người hầu trước đó đã cống nạp cho Hoàng Đông Kiệt mười ba lượng bạc, lúc này bọn hắn đang chôn xác ở bãi tha ma.

"Thật đen đủ, sao đâu đâu cũng có ăn mày, thật sự không biết những tên người hầu kia làm gì ăn, khiến cho nhiều ăn mày dừng lại nghỉ ở trong kinh thành như vậy."

Người hầu cũng nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt rồi, vừa nhìn thấy hắn, trong ánh mắt nhất thời xuất hiện vẻ chán ghét.

"Ngươi tiếp tục đào hầm, ta đi giết hắn." Một gã người hầu khác cầm cuốc xông về hướng Hoàng Đông Kiệt, mạng của ăn mày không phải mạng, đây là thường thức của loại người như bọn hắn. "Phốc"

Người hầu xông tới thân thể khựng lại rồi, hắn cúi đầu nhìn một cái, trước ngực hắn xuất hiện một cái hố, đó là Hoàng Đông Kiệt tùy ý đá một hòn đá nhỏ liền bắn xuyên thân thể của hắn.

"Ngươi."

Người hầu trợn tròn mắt, lời còn chưa nói hết đã khí tuyệt thân vong rồi.

"Hố đều đào xong cả rồi, người còn chưa có giải quyết sao, ngươi làm sao..." Người hầu đào hố sâu đứng dậy nhìn một cái, kết quả khoé mắt của hắn bỗng nhiên phóng đại, như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi. Đồng bọn của hắn bị tên ăn mày lôi giống như lôi chó chết đi về hướng hắn.

"Cái hố này không tồi, vừa vặn chôn hai người các ngươi." Hoàng Đông Kiệt không nói hai lời giải quyết người hầu còn lại, sau đó bắt đâu sờ thi.

"Cảm tạ 20 ngân lượng mà lão thiết đưa tới, kakaka."

Hoàng Đông Kiệt tâm trạng rất tốt cảm tạ một phen với thi thể của hai người hầu, hài lòng thu ngân lượng, liền đem thi thể của hai người hầu đá ra.

"Thực sự là hồng nhan họa thủy."

Hoàng Đông Kiệt nhìn về phía một bên, nhìn thấy thứ mà hai người bọn họ chôn chính là một cỗ thi thể nữ nhân xinh đẹp, Hoàng Đông Kiệt cảm khái một lát, không tính chôn bọn họ cùng nhau.

Nhẹ nhàng vỗ mặt đất một cái, một cái hố to hình thành, tay của Hoàng Đông Kiệt hướng về phía thi thể nữ tính, thi thể nữ tính liền bay lên. Khi thi thể nữ tính bay vào bên trong hố to, Hoàng Đông Kiệt võ về hướng cái hố bên cạnh, bùn đất liền lật lên, chôn vùi thi thể nữ tính vào trong.

Đối với hai quý nhân tặng tiền cũng giống vậy, tay võ vào hư không, bùn đất khẽ lật lên, cũng chôn bọn họ vào trong.

Tiền cũng đưa tới rồi, làm thế nào cũng phải để người ta nhập thổ vi an.

Về phần chuyện giữa chủ nhà của hai người hầu chủ cùng cái chết của nữ tính này, Hoàng Đông Kiệt không có hứng thú xen vào việc của người khác, hắn cũng không phải là thánh mẫu, tại sao phải quản thiên quản địa.

Chỉ cần không đến trêu chọc hắn, chuyện gì cũng dễ nói chuyên.

Giết hai người hầu có thể gây phiền toái hay không, Hoàng Đông Kiệt không có chút lo lắng nào, thủ pháp giết người của hắn sạch sẽ gọn gàng, hắn không thể nào lưu lại sợi tơ nhện, dấu chân ngựa để cho người khác tìm được hắn.

Hơn nữa nếu như chủ nhà của hai người hầu nhìn thấy thương tích trên người hai người hầu, đều biết hắn là một cường nhân không thể trêu chọc.

Người hầu bạc mệnh, người hầu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không phải chỉ là chết hai người hầu thôi sao, thế gia hiển quý mới không cần phải phạm sai lầm ngớ ngẩn đi trêu chọc cường giả võ đạo. Hoàng Đông Kiệt đi ở trên đường phố, buổi tối, dù cho nơi này là kinh thành, ngoại thành cũng vĩnh viễn không phồn hoa băng nội thành, ngoại thành người ra ngoài mua vui quả thực rất ít.

Không phải nói người ngoại thành không biết chơi, là khu vực mà Hoàng Đông Kiệt ở thuộc về khu bách tính cơ sở. Ăn no cũng khó khăn, nhà ai còn có tiền dư ra ngoài mua vui chứ.

Thêm với thời gian cấm tiêu sắp tới, cho đến khi Hoàng Đông Kiệt có loại tràng cảnh vạn ngõ không người vô thanh. Hoàng Đông Kiệt làm dã nhân nửa tháng, hắn không hề muốn tiếp tục gió dập mưa vùi ở bên ngoài nữa, thế là hắn đi tới đường phố náo nhiệt, rốt cuộc trước cấm tiêu tìm được một quán trọ đang chuẩn bị đóng cửa.

Tiểu nhị của quán nhìn thấy có ăn mày tìm tới cửa, đang chuẩn bị đánh đuổi hắn, kết quả ăn mày lấy ngân lượng ra, khuôn mặt ghét bỏ của hắn trong nháy mắt biến thành vẻ lấy lòng.
Bình Luận (0)
Comment