Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 145 - Chương 145. Ta Tin Tưởng Hắn!

Chương 145. Ta tin tưởng hắn!
Chương 145. Ta tin tưởng hắn!

Phật giáo.

“Không ngờ lại có một tên nửa bước Đại Tông Sư xuất hiện, đáng tiếc, đây là chuyện nội bộ của Võ Giả thương hội, bằng không là có thể...”

“Chư vị, trước kia Võ Giả thương hội hợp tác làm ăn với mọi người như thế nào, bây giờ vẫn làm như thế ấy. Tất cả quy tắc chia làm các loại đều không thay đổi.”

Nghiêm Tiếu Đại nhìn sứ giả bảy tám thế lực đỉnh cấp trước mắt phái tới, những sứ giả này nói là đến bàn chuyện làm ăn chứ thật ra bọn họ tới thăm dò Võ Giả thương hội.

Những thế lực đỉnh cấp này sau khi biết Võ Giả thương hội tồn tại nửa bước Đại Tông Sư, cả đám đều trở nên nhiệt tình vô cùng, ít nhất là ở bề ngoài, chỉ có họ mới biết suy nghĩ thực sự trong lòng của mình.

“Nghiêm hội trưởng, ta nghe nói Võ Giả thương hội tọa trấn một vị nửa bước Đại Tông Sư, không biết việc này là thật hay giả?”

Sau khi hai bên khách sáo tới lui xong, có thế lực đỉnh cấp nhịn không được mà thăm dò. “Thật!”

Nghiêm Tiếu Đại cũng không che giấu mà thừa nhận.

“Thật sao? Nghiêm hội trưởng, có tiện cho hỏi vị cường giả nửa bước Đại Tông Sư này là ai không?”

Mọi người dỏng lỗ tai lên nghe tin tức cũng không ngờ Nghiêm Tiếu Đại lại thoải mái thừa nhận như vậy, bọn họ kiềm chế ngạc nhiên trong lòng, tiếp tục thăm dò.

“Ha ha đây là bí mật của Võ Giả thương hội chúng ta, xin thứ lỗi, tồn tại không biết rõ mới có lực uy hiếp, Võ Giả thương hội chúng ta cũng cần một ít cảm giác thần bí.”

Bảy tám sứ giả thế lực đỉnh cấp thấy thái độ của Nghiêm Tiếu Đại như vậy thì mới dừng lại, không có cách nào, bọn họ chỉ có thể tiếp tục nói đến chi tiết giao dịch làm ăn của nhau với Nghiêm Tiếu Đại.

Triều đình.

“Trần lão, ngươi nghĩ cường giả nửa bước Đại Tông Sư tọa trấn Võ Giả thương hội là ai?” Hoàng Minh Long không nghĩ ra một chút đầu mối nào bèn hỏi Trần Hoài Giang có suy đoán gì không.

“Không rõ ràng lắm, thiên hạ rộng lớn, ẩn giấu mấy vị lão nhân nửa bước Đại Tông Sư cũng không phải không có.”

“Có thể Nghiêm Tiếu Đại may mắn gắp phải một vị, hơn nữa thành công kéo vị này đến trận doanh của hắn, trợ giúp hắn một hơi bắt được toàn bộ Võ Giả thương hội.”

Trần Hoài Giang suy nghĩ một chút rồi nói...

“Có thể kéo một vị nửa bước Đại Tông Sư đến trận doanh của hắn, xem ra Nghiêm Tiếu Đại là một nhân vật rất không đơn giản.”

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ khi ngũ hoàng thúc trả lại binh quyền thì thiên hạ xuất hiện rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, không ít tồn tại vô danh cũng có thể trong một đêm thành danh.”

“Cảm giác như thiên hạ hoạt động rất nhiều, đây không biết là điềm tốt hay là điềm xấu.” “Tất cả đều bắt đầu từ khi ngũ hoàng thúc xuất hiện thay đổi. Trần lão, ngươi nói coi có phải ngũ hoàng thúc đã sớm nhận thấy điềm báo này phát sinh hay không, thế nên mới buông bỏ binh quyền, đi ra ngoài tìm đáp án.”

Thiên hạ ngày càng sôi động. Hoàng Minh Long thân là hoàng đế không thể không biết, trước kia giang hồ còn rất bình tĩnh, bây giờ giang hồ càng ngày...

Đại hiệp, người nổi tiếng, kiêu hùng, anh hùng...cứ xuất hiện không ngớt, tất cả đều bắt đầu từ lúc ngũ hoàng thúc thay đổi tính cách.

Hoàng Minh Long không có lý do gì không hoài nghi có phải ngũ hoàng thúc của mình biết trước điềm báo này hay không, mới quyết đoán từ bỏ binh quyền, đi ra ngoài tìm kiếm đáp án. “Bệ hạ, ta cũng cảm thấy Đông Võ vương biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết, ví dụ như chuyện Quy Vân sơn trang, Đông Võ vương bày ra rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết.”

“Đông Võ vương không chỉ đánh lén Chung Hùng Nguyên thành công mà còn chính diện ngăn cản một kích của Chung Hùng Nguyên, phải biết rằng Chung Hùng Nguyên chính là người xếp hạng thứ mười tám trên Thiên Bảng.”

“Trong tình báo chúng ta nắm trong tay, mấy tháng trước Đông Võ vương còn là Tông Sư sơ kỳ, bây giờ Đông Võ vương đảo mắt đã trở thành Tông Sư đỉnh phong, hơn nữa còn không phải Tông Sư đỉnh phong bình thường.”

“Đông Võ vương không có thói quen dùng độc, nhưng lúc hắn đánh lén Chung Hùng Nguyên lại dùng kịch độc, kịch độc này rõ ràng là hắn chuẩn bị trước cho Chung Hùng Nguyên.” “Nếu như không phải biết trước Bá Đao hội tấn công Quy Vân sơn trang ngày đó thì Đông Võ vương làm sao có thể chuẩn bị độc dược bá đạo như vậy.”

“Mấy điểm này chứng tỏ Đông Võ vương ẩn giấu rất nhiều chuyện chúng ta không biết, chỉ dựa vào việc Bá Đao hội tấn công Quy Vân sơn trang mà nói...”

“Ta hoài nghi Đông Võ vương không phải là biết trước mà là hắn nắm trong tay một mạng lưới tình báo giám thị thiên hạ.”

Trần Hoài Giang trước kia không lúc nào không cảnh giác, kiêng kị Đông Võ vương...Vì khi đó Đông Võ vương có trọng binh.

Sau khi Đông Võ vương buông bỏ binh quyền, thái độ của hắn đối với Đông Võ vương tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn suy diễn Đông Võ vương là hậu thủ tiên đế để lại.

Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn quyết đoán vứt bỏ ý nghĩ này trong đầu, đây là hậu thủ gì chứ, rõ ràng chính là một con cá nhàn rỗi không có ý chí chiến đấu.

Tuy rằng Đông Võ vương không có binh quyền nhưng không có nghĩa là hắn không chú ý đến Đông Võ vương, đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ để ý.

Đông Võ vương yên lặng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thành thật mà sống.

Cho đến khi Quy Vân sơn trang xảy ra chuyện, hắn mới biết Được Đông Võ vương ẩn giấu quá nhiều bí mật, khiến cho người ta vĩnh viễn thấy tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Thiên hạ xuất hiện điềm báo kỳ lạ không biết tượng trưng cho đại sự gì sắp xảy ra.

Hắn hoài nghi Đông Võ vương đã sớm nhận ra điều gì nên mới rời khỏi kinh thành điều tra hoặc là chuẩn bị gì đó.

“Mặc kệ ngũ hoàng thúc đang làm gì, hắn đều là vì đế quốc Đại Hạ, trẫm tin tưởng hắn, vì hắn là người trong hoàng thất.”

Hoàng Minh Long cũng không biết tại sao hắn lại lựa chọn tin tưởng ngũ hoàng thúc của hắn, hắn cho rằng ngũ hoàng thúc sẽ không làm ra chuyện nguy hại cho đế quốc Đại Hạ.

“Không cần quản chuyện của ngũ hoàng thúc, người ta để ý chính là đám người Mạc Quy Đồ ở Thánh Đình hội.”

Hết chương 145.
Bình Luận (0)
Comment