“Đông Võ vương, có phải triều đình chuẩn bị thu phục Thanh Châu hay không?”
Trương Hải Hoa mới phái ngươi tới cũng đã hiểu rõ Đông Võ vương, đã từng cho rằng Đông Võ vương dã tâm bừng bừng, nhưng khi Đông Võ vương buông bỏ binh quyền, thái độ hàng phục triều đình của Đông Võ vương khiến hắn cảm thấy Đông Võ vương để ý tới an nguy của đế quốc Đại Hạ hơn bất kỳ ai, bằng không làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha binh quyền lớn như vậy.
Binh quyền nặng như vậy, có thể nói Đông Võ vương chỉ cần không buông tay, triều đình căn bản không thể đoạt lại binh quyền từ trong tay Đông Võ vương.
Bây giờ Đông Võ vương xuất hiện ở đây, hơn nữa Đông Võ vương là người trong hoàng thất, hắn không thể không hoài nghi triều đình chuẩn bị thu phục Thanh Châu.
“Không phải, ta chỉ là đơn thuần đi ngang qua, bị người của các ngươi phát hiện và mời đến nơi này phối hợp điều tra, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
“Đông Võ vương, ngươi thật sự chỉ là đi ngang qua, không phải triều đình phái ngươi tới sao?”
Trương Hải Hoa nghe xong phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng nghĩ đến tình trạng của Thanh Châu, hắn vẫn không cam lòng hỏi lần nữa.
“Ta thật sự chỉ là đi ngang qua Thanh Châu, thậm chí ta đi tới Thanh Châu cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Hoàng Đông Kiệt khoát tay, trả lười mình thật sự không phải là do triều đình phái tới như Trương Hải Hoa đã nghĩ.
“Đông Võ vương, triều đình...”
“Báo, thống soái, quân địch lại tấn công!”
Trương Hải Hoa còn muốn nói gì đó thì bị binh lính chạy như bay bên ngoài vội vàng cắt đứt. “Cái gì, lại đến nữa!”
“Đáng ghét, bọn chúng thật sự dai như đỉa!”
“Ta nói nè, chẳng phải bọn họ nhiều hơn chúng ta mấy vạn binh lính thôi sao, chúng ta cũng không phải là không có lực đánh một trận cùng bọn họ, tại sao chỉ thủ mà không phản kích, tiêu hao như vậy sẽ gây bất lợi cho chúng ta.”
Trương Hải Hoa còn chưa nói gì, ba đại tướng dưới tay hắn càu nhàu.
“Đông Võ vương, ngươi trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chờ ta đánh lui phản quân, chúng ta hãy nói tiếp.”
Không đợi Hoàng Đông Kiệt đáp lại, Trương Hải Hoa dẫn ba đại tướng dưới tay ra chống địch.
“Có cái gì để nói, tâm lý, tuổi của ta đã đủ lớn rồi, nói chuyện phiếm với lão đầu sẽ rất nhàm chán. Tán gẫu với ngươi còn không bằng tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tán gẫu.”
Hoàng Đông Kiệt chuẩn bị chuồn đi, kết quả hai binh sĩ canh giữ trong lều trại mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như không cho hắn chuồn đi.
Thấy ánh nắng trưa bên ngoài rất gay gắt, hắn từ bỏ ý định chuẩn bị đánh ngất hai binh sĩ rồi chuồn đi.
Bất cứ lúc nào cũng có thể chuồn đi, chờ mặt trời không còn nắng gắt như vậy đi cũng không muộn.
Cũng không biết qua bao lâu, quân doanh đột nhiên xôn xao, phảng phất có đại sự gì đó xảy ra.
“Vương gia, Trương Hải Hoa bị Tông Sư thần tiễn thủ ẩn giấu của địch đánh lén, bả vai và bụng đều trúng một mũi tên, tình huống hơi nguy hiểm.”
“Có điều cũng may địch nhân bị đánh lui, Trương Hải Hoa đang được cấp cứu.”
Bạch Lão đột nhiên xuất hiện bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt.
“Ta vừa tới đã xảy ra chuyện, sao có cảm giác hơi quái lạ.”
“Đông, Đông Võ vương, mời mau đi theo ta, đại thống soái muốn gặp ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt nghe xong đứng dậy đi theo binh lính đang vội vã.
Vượt qua khu quân doanh, Hoàng Đông Kiệt được binh lính đưa đến cứ điểm quan trọng ở Thiên Đỉnh Vân Nhai. Nơi này không giống với quân doanh chỉ có lều trại, nơi này có phòng ốc gác xép vân vân.
Đi qua hành lang thật dài, Hoàng Đông Kiệt rất nhanh thấy rất nhiều võ tướng lo lắng bồi hồi trước một phòng ốc. Những võ tướng này đều thuộc cấp trung, cấp cao của Trấn Võ quân.
Ba người Đinh Chính Trạch, Lư Vũ Long, Phan Vũ Trác không ở trong đám người thì ở trong phòng.
Võ tướng trung cao cấp thấy Hoàng Đông Kiệt tới cũng hơi khó hiểu, vì sao đại thống soái nhất định phải chờ sau khi gặp được Đông Võ vương mới chịu tiếp nhận trị liệu của y sư.
Bọn họ không hiểu cũng không nghĩ nhiều, bây giờ bọn họ chỉ lo lắng tình trạng của đại thống soái.
Hoàng Đông Kiệt bước nhanh qua những võ tướng trung cao cấp này vào nhà, vừa vào phòng quả nhiên thấy ba người Đinh Chính Trạch lo âu khẩn trương, hai y sư và Trương Hải Hoa đang nằm ở đó.
“Sao bây giờ ngươi mới tới, nhanh lên, đại thống soái nhất định phải nói với ngươi vài câu mới chịu tiếp nhận sơ cứu, ngươi đừng chậm chạp nữa.”
Lô Vũ Long thấy Hoàng Đông Kiệt tới, vội vàng đẩy Hoàng Đông Kiệt đến chỗ Trương Hải Hoa.
Lúc này sắc mặt Trương Hải Hoa tái nhợt, hai mũi tên còn cắm vào vai và bụng hắn, chân mũi tên đã khiến hắn bị thương quá sâu.
Thương tổn như vậy, hắn vốn đã sớm ngất đi nhưng an nguy của cứ điểm quan trọng làm hắn không cách nào buông tay.
Hắn không dám ngất đi bây giờ, hắn nhất định phải làm tốt bảo vệ mới dám ngất đi.
Bây giờ hắn lấy ý thức mãnh liệt khiến cho mình ngất không đi, thấy Đông Võ vương tới, hắn cố gắng gian nan nở ra một nụ cười khó coi.
“Tại sao không chịu tiếp nhận điều trị?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi Trương Hải Hoa.
“Ta bị thương rất nặng, y sư không nói rõ ràng nhưng ta biết họ không chắc chắn, vì vậy ta không muốn ta chưa kịp dặn dò gì thì đã chết trong quá trình cấp cứu.”
Hai y sư thấy Trương Hải Hoa nói như vậy thì vẻ mặt cay đắng cũng vô lực phản bác. Đúng vậy, đại thống soái bị thương rất nặng, bọn họ chỉ nắm chắc bốn phần.
Ngay cả năm phần cũng không đến, bọn họ cũng không dám bảo đảm gì cả.
“Đại thống soái, sẽ không đâu, ngươi nhất định sẽ không sao, ngươi có việc gì thì nhanh chóng nói với Đông Võ vương, đừng bỏ qua thời gian trị liệu.”
Ba người Đinh Chính Trạch vừa nghe đã nóng nảy, muốn Trương Hải Hoa nhanh chóng nói hết lời nói với Đông Võ vương rồi vội vàng tiếp nhận cấp cứu.
“Chuyện ngươi muốn dặn dò cũng không tới phiên người ngoài như ta mới đúng, nhất định lại phải chờ ta đến, ngươi muốn nói gì?”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh hỏi.
“Có thể thay ta tiếp quản Trấn Võ quân một khoảng thời gian hay không.”
Trương Hải Hoa thẳng tắp nhìn mắt Hoàng Đông Kiệt nói.