Thiên thần giáo.
“Cái gì, Trấn Võ quân xuất phát đại quân sớm hơn chúng ta hai canh giờ?”
“Đại quân của bọn họ có bao nhiêu người? Lại dám đi ra cứng đối cứng với chúng ta.”
Đới Cao Hàng nhận được tin tức cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, Trấn Võ quân binh lực ít, đối mặt với mũi nhọn của Thiên Thần quân thì lẽ ra phải bảo vệ tường cao chống cự Thiên Thần quân mới đúng.
Như thế nào lại chủ động xuất kích, chẳng lẽ Đông Vũ vương có âm mưu quỷ kế gì đó lấy ít địch nhiều.
“Giáo chủ, binh lực Trấn Võ quân cũng không nhiều, chỉ có mười tám vạn.”
Quân sư La Lý Bác bẩm báo.
“Mười tám vạn? Ha ha, ta còn tưởng rằng Trấn Võ quân tới rất nhiều người mới dám chủ động xuất kích.”
“Ai ngờ chỉ có mười tám vạn, Trấn Võ quân đến nhét kẽ răng cho chúng ta sao.”
Đới Cao Hàng đột nhiên cười rộ lên, vì có thể dùng binh lực tuyệt đối nghiền ép Trấn Võ quân, lúc này đây hắn móc hết gia sản ra tập kết bốn mươi vạn đại quân.
Ngay cả binh lực thủ thành của Tân Dương phủ, Cao Hồng phủ hắn cũng giảm xuống còn ba vạn người, có thể nói, bốn mươi vạn đại quân này chính là toàn bộ nội tình của hắn.
Tuy rằng bốn mươi vạn đại quân có một phần ba không phải là quân chính quy nhưng cũng là những kẻ liều mạng không sợ chết.
Mười tám vạn chống lại bốn mươi vạn, hơn nữa bọn họ có thủ đoạn phòng bị Trấn Võ quân, cứng đối cứng, Trấn Võ quân làm sao có thể là đối thủ của Thiên Thần quân hắn được?
“Giáo chủ, Trấn Võ quân xuất phát đại quân trước chúng ta một bước, chắc chắn là chiếm cứ vị trí có lợi chờ đợi chúng ta đến.”
“Hơn nữa Đông Vũ vương quỷ kế đa đoan, dám dẫn dắt Trấn Võ quân chủ động xuất kích thì nhất định là đã có kế sách gì đối phó chúng ta.”
“Đối mặt với đối thủ cấp bậc như Đông Vũ vương, chúng ta phải cẩn thận mới được.”
Quân sư La Lý Bác có thể xem thường Trấn Võ quân nhưng hắn tuyệt đối không dám xem thường Đông Vũ vương, Đông Vũ vương mới đến Thanh Châu sáu bảy ngày đã bứng hết hai mươi vạn đại quân của bọn họ.
Điều này đã chứng tỏ Đông Vũ vương đáng sợ biết bao nhiêu, binh lực bọn họ có ưu thế tuyệt đối nhưng ở phương diện mưu lược, mười người như hắn cũng không bằng một phần trăm Đông Vũ vương.
Hắn sợ Đông Vũ vương lại có mưu kế nghịch thiên nào đó đánh bại bốn mươi vạn đại quân bọn họ, binh lực Trấn Võ quân ít nhưng cũng phải xem người sử dụng bọn họ là ai.
“Ta sẽ không cho Đông Vũ vương thời gian sử dụng âm mưu quỷ kế, hai quân đối đầu, một khi điều kiện cho phép, ta sẽ phát động tổng tán công.”
“Đối mặt với sự tràn qua của quân lính chúng ta, ta không tin Đông Vũ vương có thể chịu được trùng kích của chúng ta.”
Đới Cao Hàng không dám xem thường bất kỳ một mưu sĩ đỉnh cấp nào chứ đừng nói là Đông Vũ vương cao hơn mưu sĩ đỉnh cấp gấp mấy lần.
Mưu lược chơi không lại người khác vậy thì không cho địch nhân có thời gian sử dụng mưu kế, sẽ dùng binh lực tuyệt đối áp đảo đối phương.
Biện pháp này tuy cực kỳ thô sơ nhưng cũng là đấu pháp có lợi nhất, hiệu quả nhất khiến mưu sĩ địch nhân thúc thủ vô sách.
“Kêu người của chúng ta theo dõi chặt chẽ Thiên Hùng quân và Bình Thế quân, một khi bọn họ có dị động gì thì lập tức báo cáo.”
“Xuất phát!”
Tuy rằng Đới Cao Hàng chắc chắn Thiên Hùng quân và Bình Thế quân sẽ không thừa cơ đánh lén nhưng hắn vẫn lo lắng Thiên Hùng quân và Bình Thế quân nên cho người nhìn chằm chằm hai thế lực này hắn mới chịu yên tâm.
Ngay sau đó, hắn dẫn theo bốn mươi vạn đại quân xuất phát.
“Báo, Thiên Thần quân đã xuất phát, binh lực có bốn mươi vạn.”
Trong quá trình hành quân, đám người Hoàng Đông Kiệt cũng nhận được tình báo mà biết được binh lực cụ thể của Thiên Thần quân.
“Bốn mươi vạn?”
Vừa nghe thấy địch nhân có bốn mươi vạn đại quân, Trương Hải Hoa nghiêm mặt nhìn Hoàng Đông Kiệt, ánh mắt hai vị đại tướng Đinh Chính Trạch và Lư Vũ Long cũng nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Tiếp tục đi, tranh thủ chiều mai chạy tới thung lũng bậc thang."
Hoàng Đông Kiệt không có bất kỳ cảm xúc gì, vẫn để quân đội tăng nhanh tốc độ hành quân.
Ba người Trương Hải Hoa thấy Hoàng Đông Kiệt không vì địch nhân có bốn mươi vạn đại quân mà có bất kỳ thay đổi nào, áp lực của bọn họ bỗng nhiên giảm bớt hơn phân nửa.
Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt - đệ nhất mưu sĩ cổ kim không loạn thì bọn họ có hy vọng thắng.
Nhất thời có vô số chim bồ câu đưa tin đang bay loạn, vô số thế lực chú ý tình hình chiến đấu ở Thanh Châu cũng nhận được tin tức binh lực chênh lệch giữa Trấn Võ quân và Thiên Thần quân. Triều đình.
“Ngũ hoàng thúc, viện binh còn chưa tới sao ngươi lại lựa chọn chủ động xuất kích?”
“Mười tám vạn chống lại bốn mươi vạn, nếu trong lòng không có lương sách tuyệt hảo thì trận chiến này có lẽ...”
Hoàng Minh Long rất để ý tình hình chiến trận ở Thanh Châu, một khi ngũ hoàng thúc thua, triều đình khá mất thể diện, còn có thể khiến cho các thế lực rục rịch trong thiên hạ càng thêm càn rỡ. Ngũ hoàng thúc không thể thua, nếu thua thì triều đình bị vây trong mưa gió rung chuyển.
“Bệ hạ, Đông Vũ vương nhận được tình báo biết địch nhân có bốn mươi vạn đại quân thì không những không rút quân còn dám tiếp tục đi tới, chứng tỏ Đông Vũ vương có nắm chắc phần thắng, chúng ta nên tin tưởng Đông Vũ vương.”
Trần Hoài Giang nói.
“Hy vọng là như vậy! Kêu Hắc Giáp quân đoàn tăng nhanh tốc độ hành quân chạy tới Thanh Châu, ngũ hoàng thúc hẳn là rất cần Hắc Giáp quân đoàn.”