“A!”
“Địch tập kích, địch tập kích, địch xông tới phương hướng chúng ta, số lượng không biết!”
“Mau lấy khiên, mưa tên của địch lại tập kích chúng ta!”
Thừa dịp bóng đêm che phủ, Đinh Chính Trạch dẫn đội ngũ tới gần phạm vi địch nhân, mấy đợt mưa tên tập kích qua, chờ địch nhân vừa có phản kích là hắn dẫn đội ngũ chạy đi.
Một lát sau chờ Thiên Thần quân bình tĩnh lại, đến phiên Lư Vũ Long dẫn đội ngũ đến quấy nhiễu, tình hình giống Đinh Chính Trạch như đúc.
Thăm dò mấy đội tuần tra của địch nhân ở bên ngoài, lại truyền tới trận doanh địch nhân vài đợt mưa tên, chờ địch nhân vừa có phản kích thì bọn họ liền chạy đi.
“Đáng ghét, Đông Vũ vương quá hèn hạ, quấy nhiễu như vậy khiến cho toàn quân hoảng sợ trong lòng, căn bản cũng không có binh lính nào dám ngủ, sợ mười tám vạn Trấn Võ quân trên cao xông xuống!”
Đới Cao Hàng không ngừng nghiến răng nghiến lợi, bọn họ vốn người ngựa mệt mỏi, bị Đông Vũ vương dùng kế quấy nhiễu như vậy sao có thể yên tâm nghỉ ngơi.
“Giáo chủ, Đông Vũ vương có khả năng chơi tâm lý chiến, cũng có thể là kế trung kế.”
“Thỉnh thoảng quấy nhiễu có thể chính là tâm lý chiến đơn thuần, muốn náo loạn tinh thần binh lính chúng ta căng thẳng không dám nghỉ ngơi.”
“Kế trung kế mà nói, Đông Vũ vương có thể khiến cho chúng ta lầm tưởng hắn chỉ đơn thuần quấy nhiễu...”
“Nhưng trên thực tế Đông Vũ vương muốn bất ngờ thừa dịp chúng ta người ngựa mệt mỏi mà nương theo bóng đêm đột nhiên dẫn dắt toàn quân phát động xung phong với chúng ta.”
“Bất kể như thế nào chúng ta đều rơi vào trạng thái bị động.”
“Chúng ta không thể bị động như vậy, binh lính của chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi, chúng ta cũng phải đề phòng Đông Vũ vương mượn bóng đêm dẫn dắt toàn quân đánh lén chúng ta.” “Ta đề nghị để toàn quân một nửa nghỉ ngơi, một nửa trực đêm, thay phiên nhau thay thế, dù Đông Vũ vương suất lĩnh Trấn Võ quân đánh lén tới, hai mươi vạn đại quân trực đêm chúng ta cũng có thể ngăn cản.”
La Lý Bác đưa ra lời khuyên.
“Được, cứ làm theo lời ngươi nói.”
Tí tách, tí tách!
“Trời đang mưa!”
Đới Cao Hàng vừa nói xong, từng giọt mưa lớn rơi xuống trán hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mưa to càn quét mà đến.
Trong vài hơi thở, đám người Đới Cao Hàng bị ướt.
“Thật là phiền toái, mưa càng lúc càng lớn, giọng nói cũng bị tiếng mưa át đi, nếu Đông Vũ vương thừa dịp đêm mưa đánh lén thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
“Ra lệnh cho binh lính canh gác đêm nhất định phải cẩn thận phòng bị. Hy vọng mưa nhanh chóng tạnh, luôn cảm thấy mưa khiến cho mọi người rất khó chịu.”
Trận doanh Trấn Võ quân nghe được tiếng mưa, thân thể Trương Hải Hoa trong lều trại đột nhiên chấn động, một giây sau, hắn chạy ra khỏi lều trại.
Lúc này, hắn cười, cười vô cùng kích động.
“Ha ha ha, mưa tốt, thật là mưa tốt!”
“Sao ta lại quên vương gia cũng biết nhìn trời, ngay cả thổi đông nam hắn cũng biết thì làm sao hắn có thể không biết đêm nay sẽ có mưa to!”
Trương Hải Hoa căn bản không thèm để ý mình bị mưa lớn làm ướt, nhìn mưa to này hắn chỉ có hưng phấn vô tận.
“Đây, đây không phải là mưa to tầm thường, đây là mưa lớn hiếm thấy ở Thanh Châu ba mươi năm qua, ha ha ha...Thật sự là trời giúp Trấn Võ quân của ta, lão thiên gia mở mắt.”
“Vương gia ngươi thật đúng là một thần nhân, ngay cả lão thiên gia cũng cho ngươi mặt mũi như vậy.”
Mưa càng lúc càng lớn, rốt cục Trương Hải Hoa cũng phát hiện trận mưa to cuồng bạo này có lượng nước mà hắn cả đời cũng chỉ gặp qua hai lần.
Điều này không quan trọng, quan trọng là lượng mưa này chắc chắn có thể nâng mực nước của đập Vân Lợi lên cực kỳ cao chỉ sau một đêm.
“Thật tốt quá, lúc bình minh vừa ló dạng cũng chính là thiên tai của Thiên Thần quân.”
“Không được, vì phòng ngừa vạn nhất, để Đinh Chính Trạch bọn họ hấp dẫn lực chú ý của địch nhân còn chưa đủ, ta phải tự thân xuất mã mới được.”
“Chỉ cần địch nhân thấy ta, bọn họ nào còn có tâm tư lưu ý mưa to này.”
Nói xong, Trương Hải Hoa chạy đi tìm Hoàng Đông Kiệt...
“Muốn đi thì đi.”
Hoàng Đông Kiệt nghe được ý đồ của Trương Hải Hoa thì cũng không ngăn cản hắn, để hắn tùy ý.
Được Hoàng Đông Kiệt cho phép, Trương Hải Hoa hưng phấn dẫn năm ngàn nhân mã xuất phát. “Bắn tên!”
Trương Hải Hoa dẫn nhân mã đột nhập vào vòng cảnh giới bên ngoài Thiên Thần quân, cũng không tiếp tục xâm nhập mà ở bên ngoài bắn một trận mưa tên vào trận doanh địch.
“Đới Cao Hàng, ngươi là quỷ nhát gan, đối mặt với chúng ta quấy nhiễu như vậy, ngươi cũng không suất lĩnh nhân mã ra phản kích chúng ta!”
“Sao hả, ngươi sợ rồi sao, ha ha ha...Đừng để lão phu xem thường ngươi, có bản lĩnh ra quyết sinh tử với lão phu!”
Sau khi bắn vào một trận mưa tên gặp mặt cho trận doanh địch, Trương Hải Hoa vận chân khí đề giọng quát với trận doanh địch.
“Đây là giọng của đại thống soái Trấn Võ quân Trương Hải Hoa, hắn cũng tới!”
Nghe được giọng nói này, không ít người trận doanh Thiên Thần quân phân biệt được đây là giọng nói của Trương Hải Hoa, biết đại thống soái Trấn Võ quân cũng xuất hiện, bọn họ càng thêm ngưng trọng. Quả nhiên, Đông Vũ vương muốn thừa dịp đêm mưa muốn làm chuyện gì đó.