Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 199 - Chương 199. Đầu Hàng

Chương 199. Đầu hàng
Chương 199. Đầu hàng

“Cái này, cái này...”

Tiến vào thông đạo không bao lâu, Phùng Lam Lỗi thấy cửa phòng ngự bị phá hủy và những thi thể ngang dọc, những thi thể này đều là binh lính hắn để lại.

Lúc này cả người hắn đều hoảng hốt, rõ ràng hắn đã ý thức được gì đó.

“Đập!”

Lư Vũ Long thấy địch nhân phía dưới cũng không khách sáo, sai binh lính ném đá xuống phía dưới.

Trận mưa đá bất ngờ khiến tàn binh bại tướng của Phùng Lam Lỗi choáng váng, lát sau bọn họ có phòng ngự cũng không thể trốn tránh được cơn mưa đá này.

“Đi theo ta!”

Ánh mắt Phùng Lam Lỗi tràn đầy sợ hãi, đối mặt với tình hình này, rút lui là không thể.

Đổng Siêu Khải đang đuổi theo phía sau, bây giờ biện pháp duy nhất chính là tiếp tục xông về phía trước.

Dù hắn biết phía trước có thể có cửa phòng ngự của địch nhân thì hắn cũng muốn xông lên.

Mãi cho đến khi lao tới một khoảng xa, hắn mới lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Thông đạo phía trước không có cửa phòng ngự của địch nhân mà lại có một tảng đá vô cùng lớn chặn thông đạo lại.

Lúc này cơn mưa đá đã dừng lại, Phùng Lam Lỗi tuyệt vọng nhìn binh sĩ bên cạnh mình, không đến hai trăm người, mỗi người đều bị thương.

Hắn mỉm cười, nụ cười rất thê thảm.

Trong lúc hắn cười, Đổng Siêu Khải dẫn nhân mã đuổi theo, mà Lư Vũ Long cũng dẫn binh mã ở hai bên đỉnh núi xuất hiện.

“Đột nhiên có chút hâm mộ các ngươi, có mưu lược gia như Đông Võ Vương trợ giúp các ngươi.”

“Có điều các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, Đông Võ Vương phá hư bố cục của thế lực sau lưng ta, thế lực sau lưng ta sẽ không bỏ qua cho Đông Võ Vương.” “Không chỉ thế lực sau lưng ta, thế lực sau lưng Hậu Đăng Phong cũng giống như vậy, đối mặt với hai thế lực khủng bố đuổi giết, Đông Võ Vương các ngươi nhất định sẽ ngã xuống.”

Phùng Lam Lỗi biết Phật Môn và Ma giáo không thể để triều đình có nhân tài đáng sợ như vậy tồn tại, đối mặt với ác ý của hai thế lực siêu nhiên, hắn không tin Đông Võ Vương có thể chống đỡ được.

“Lên! Ai phản kháng, giết!”

Đổng Siêu Khải không nói nhảm với Phùng Lam Lỗi, đi lên chuẩn bị bắt người. Về phần an nguy của chủ tử, hắn cũng không lo lắng chút nào, chủ tử túc trí đa mưu chắc chắn có biện pháp ứng phó với sự uy hiếp của hai thế lực siêu nhiên. Dù không có cách nào, trốn vào trong cung hoặc là ở trong đại quân, Đại Tông Sư cũng không làm gì được chủ tử.

“Giết!”

Phùng Lam Lỗi vẫn chọn phản kháng, mang theo không đến hai trăm tàn binh bại tướng nghênh đón đại quân triều đình, kết quả không có gì bất ngờ, hắn bị bắt.

“Mang đi!”

Đổng Siêu Khải căn bản không thèm để ý Phùng Lam Lỗi sống hay chết, vì mệnh lệnh của chủ tử là không cho hắn trốn về phủ thành là được.

Phủ thành không có Phùng Lam Lỗi tựa như mèo bệnh nhổ răng, mặc người chém giết.

Phùng Lam Lỗi hắn muốn sống chỉ là thỏa mãn một chút hư vinh nho nhỏ.

“Hậu Đăng Phong, ngươi chạy không thoát đâu, nhanh chóng buông binh đầu hàng đi!”

Chu Thành Văn đuổi theo Hậu Đăng Phong không buông, hắn biết phía trước có bằng hữu của Trấn Võ quân hỗ trợ ngăn cản Hậu Đăng Phong nhưng hắn vẫn muốn dựa vào bản thân bắt sống Hậu Đăng Phong, Trấn Võ quân đã biểu hiện nhiều như vậy trước mặt chủ tử, nếu hắn không biểu hiện tốt thì Hắc Giáp quân đoàn cũng không bằng Trấn Võ quân.

“Bắn chúng cho ta!”

Chu Thành Văn vừa đuổi theo vừa phóng tên, ý đồ bức Hậu Đăng Phong dừng lại nhưng chuyện không như mong muốn, dù binh lính bên cạnh Hậu Đăng Phong không ngừng giảm bớt, Hậu Đăng Phong cũng không có ý dừng lại.

“Đáng chết!”

Thấy Hậu Đăng Phong không ngừng vó ngựa chạy vào trong rừng rậm phía trước, Chu Thành Văn tức giận mắng một tiếng, Phan Vũ Trác của Trấn Võ quân mai phục trong rừng rậm, kế hoạch tự mình bắt sống Hậu Đăng Phong đã thất bại. “Chủ công, quân địch không đuổi theo, giống như đang ở bên ngoài rừng rậm chờ đợi.”

Một võ quan phát hiện truy binh dừng lại ở bên ngoài rừng rậm không tiến vào, cảm thấy có dị thường, vội vàng bẩm báo với Hậu Đăng Phong.”

Hậu Đăng Phong nghe xong cũng cực kỳ kinh ngạc quay đầu trở lại xem tình hình phía sau, phát hiện thật sự không có truy binh đuổi theo, hắn vội vàng hô ngừng đội ngũ.

Địch nhân sẽ không vô duyên vô cớ ngừng truy kích, hắn cảnh giác phòng bị bốn phía.

Rừng rậm này chắc chắn có vấn đề, bằng không sao địch nhân có thể không đuổi theo.

“Đó là mùi gì?”

“Là, là dầu hoả, những thảm thực vật này đều bị người ta hắt dầu hỏa lên rồi.” Bình Thế quân vừa phát hiện vấn đề thì thấy phía trước có ngọn lửa bốc lên. “Không tốt! Địch nhân muốn thiêu chết chúng ta!”

Lúc này bọn họ đều hoảng hốt, bọn họ không ngờ địch nhân sẽ mai phục trước một bước ở chỗ này.

Thảm thực vật rậm rạp như vậy, bọn họ lại ở dưới cửa gió, hơn nữa tốc độ thiêu đốt của dầu hỏa cực nhanh.

Nếu hắn không mau đưa ra quyết định, họ sẽ bị hỏa táng.

“Rút sang trái!”

Phía trước có liệt hỏa, sau có truy binh, bên phải là vách núi sâu không thấy đáy, hắn chỉ có lựa chọn bên trái.

Khoảnh khắc bọn họ sắp lao ra khỏi rừng rậm từ bên trái, bọn họ tuyệt vọng, bọn họ thấy Phan Vũ Trác đã sớm chờ đợi bên ngoài rừng.

“Chủ công, chúng ta nên làm gì bây giờ, không chạy ra ngoài thì chúng ta sẽ bị lửa thiêu sống, chạy ra ngoài sẽ đối mặt với bọn họ.”

Cấp dưới của Hậu Đăng Phong nóng nảy, ngọn lửa lan nhanh, không rời khỏi rừng thì bọn họ sẽ bị hỏa táng, nhưng đi ra ngoài lại...

“Hậu Đăng Phong, đi ra đầu hàng đi, do dự nữa các ngươi sẽ bị lửa thiêu rụi!”

Lúc này Chu Thành Văn cũng dẫn nhân mã chạy tới.

“Aizz, chúng ta đi ra ngoài đầu hàng đi.”

Nhìn thoáng qua ngọn lửa ngùn ngụt nhanh chóng lan tràn phía sau, lại nhìn nhân số địch nhân bên ngoài, hắn thở dài một hơi, như thể trút bỏ hết đau đớn của cả cuộc đời mình.

Các bộ hạ thấy chủ công chọn đầu hàng, bọn họ cũng không nói nhiều, sự tình cũng đã đến mức này, đành phải đầu hàng.

Bọn họ đi ra, Phan Vũ Trác không tốn nhiều công sức trói bọn họ lại

“Vương gia, chúng ta đã bắt được Phùng Lam Lỗi và Hậu Đăng Phong trở về.” Bọn người Lư Vũ Long áp giải hai người Phùng Lam Lỗi trở về, ấn quỳ gối trước mặt Hoàng Đông Kiệt.

“Thương vong của chúng ta thế nào?”

Hoàng Đông Kiệt nhìn hai người Phùng Lam Lỗi bị trói thành bánh chưng liếc mắt một cái, bọn họ đều đang giãy dụa, đều muốn nói gì, đáng tiếc bọn họ bị bịt kín miệng.

Hoàng Đông Kiệt không muốn nghe bọn họ nói nhảm, cũng không để ý tới bọn họ, hỏi thăm tình hình thương vong của binh lính.

Hết chương 199.
Bình Luận (0)
Comment