Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 203 - Chương 203. Đông Võ Vương Lại Bày Bố!

Chương 203. Đông Võ Vương lại bày bố!
Chương 203. Đông Võ Vương lại bày bố!

Phật Môn.

“Xuất động cường giả của mình chính là lãng phí, hơn nữa Phật Môn không sát sinh.”

“Bây giờ Đông Võ Vương có uy vọng rất lớn trong lòng dân chúng thiên hạ, nếu có một ngày bên ngoài nghe đồn Đông Võ Vương do người của chúng ta phái tới giết chết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng Phật Môn trong lòng dân chúng.”

“Cho nên người động đao không thể là chúng ta, phải để người khác đến.”

Mấy chủ sự Phật Môn lại đang âm mưu.

“Sư huynh, vậy để ai đến?”

“Tiền có thể sai khiến được quỷ, chúng ta có tiền thì dĩ nhiên mời Thính Vũ Các làm việc, đối mặt với Đông Võ Vương, có mời cũng phải mời người tốt nhất.” “Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đảm bảo mọi thứ đều chắc chắn, sát thần rất khó mời, vậy mời nhân vật số hai của Thính Vũ Các Dạ Trảm.”

“Dạ Trảm cũng giống như sát thần, từ lúc xuất đạo đến bây giờ chưa từng thất thủ, chỉ cần người có trong danh sách của bọn họ thì chắc chắn sẽ chết.”

“Dạ Trảm không tham dự bài danh Thiên Bảng nhưng thực lực của hắn là nửa bước Đại Tông Sư, ngoại trừ Đại Tông Sư ra, thiên hạ không có ai giết được hắn.” “Có hắn ra tay Đông Võ Vương tất phải chết.”

Đối sách thương lượng vừa đề ra, mấy chủ sự Phật Môn đều gật đầu đồng ý.

“Mặt khác, vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta còn phải dùng chút mưu kế nhỏ, đó chính là truyền ra tin tức, nói trên người Đông Võ Vương có Thương Long Toái Phiến.”

“Chỉ có như vậy, dù Đông Võ Vương có thể chạy trốn, người trong thiên hạ cũng sẽ giúp chúng ta tìm ra hắn.”

Vừa nghe mưu kế này, các chủ sự khác không chút do dự, tất cả đều đồng ý với mưu kế này.

Ngày hôm đó, dưới sự khống chế âm thầm của Phật Môn, tin tức trên người Đông Võ Vương có Thương Long Toái Phiến dần dần truyền ra.

Nương theo đó còn có tin tức Ma giáo và Thính Vũ Các, một bên phái ra cường giả thần bí, một bên phái ra nhân vật số hai Dạ Trảm, mục đích của bọn họ đều là Đông Võ Vương.

Tin tức này là do triều đình truyền ra, Đông Võ Vương quá giỏi chạy trốn, bọn họ tìm không ra Đông Võ Vương, chỉ có thể truyền ra tin tức như vậy nói cho Đông

Võ Vương: Đừng ở bên ngoài tìm chết, mau trở về, địch nhân đang đi tìm ngươi kìa!

Ngày hôm đó các thế lực lớn biết trên người Đông Võ Vương có một Thương Long Toái Phiến thì có một dòng nước ngầm bắt đầu khởi động.

Tuy bọn họ không biết tin tức này là thật hay giả nhưng bọn họ vẫn không chịu nổi lòng tham, đều muốn phái người tìm được Đông Võ Vương trước tiên.

Quy Vân sơn trang.

“Làm sao có thể như vậy, hẳn là không ai biết ta giao Thương Long Toái Phiến cho hắn mới đúng, tin tức này từ đâu mà đến?”

Vương Nguyên Vinh không ngờ chuyện trên người nữ tế có Thương Long Toái Phiến vẫn bại lộ, vốn dĩ chuyện nữ tế ở Thanh Châu làm đã làm kinh tuyệt người trong thiên hạ, khiến cho nữ tế trở thành truyền kỳ không người không biết không người không hiểu, khiến cho triều đình càng vững vàng. Chuyện này không biết đã xúc phạm tới lợi ích của bao nhiêungười. Bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức trên người nữ tế có Thương Long Toái Phiến, khiến cho các thế lực yên lặng lại bắt đầu khởi động dòng nước ngầm lần nữa.

Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, bọn họ đều sẽ tìm hiểu.

Vấn đề là tin tức này là thật, trên người nữ tế của hắn thật sự có một Thương Long Toái Phiến, đây không phải là bức nữ tế đến đường cùng sao?

“Mau trở về kinh thành, chỉ có hoàng cung mới là an toàn nhất, đừng đi lung tung ở bên ngoài.”

Vương Nguyên Vinh cũng hy vọng Đông Võ Vương không nên tiếp tục ở bên ngoài tìm chết, hy vọng hắn nhanh chóng trở về kinh thành giữ mệnh.

Đồng thời hắn cũng vận dụng quan hệ lưu ý hành tung của Đông Võ Vương.

“Vương gia, đây là tình hình gần đây.”

Bạch Lão bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt...

“Yo yo yo, tất cả đều chạy đến với ta. Nếu đã như vậy ta cũng phải đáp lại bọn họ một chút chứ nhỉ!”

“Truyền tin ra, nói trên người ta không chỉ có một Thương Long Toái Phiến mà là hai mảnh.”

“Về phần nguồn tin, nói là chính miệng ta thừa nhận.”

Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm không ngại chuyện lớn nói.

“Vương gia, cái này...”

Bạch Lão cảm thấy vương gia hơi phiêu, làm như vậy chắc chắn sẽ đốt cháy kho thuốc súng.

Dù là Đại Tông Sư cũng rất khó phòng bị lòng tham của người trong thiên hạ. “Làm theo lời ta đi, bọn họ muốn chơi, t không chơi cùng bọn họ một chút sao được.”

“Ngươi không cần quá lo lắng an nguy của ta, trên đời này đã không còn tồn tại thứ mà ta sợ hãi.”

Hoàng Đông Kiệt cười khẽ nói.

Bạch Lão thấy nụ cười tự tin của chủ tử thì không nói thêm gì nữa, lui xuống an bài người đi truyền tin tức.

Không bao lâu sau, thiên hạ lại chấn động.

Trên người Đông Võ Vương thật sự có Thương Long Toái Phiến, không phải một mảnh mà là hai mảnh.

Tin tức này là do Đông Võ Vương tự truyền ra, cũng do Đông Võ Vương chính miệng thừa nhận.

Sau khi tin tức này được xác thực, người có dã tâm trong thiên hạ đều sôi trào. Thiên hạ tổng cộng có bảy Thương Long Toái Phiến, Đông Võ Vương độc chiếm hai mảnh, có chí bảo trong người không khiêm tốn một chút mà còn cao giọng khoe khoang như vậy, đây không phải là hoài bích kỳ tội sao?(*)

(*) Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Dù Đông Võ Vương có danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh, chỉ cần hắn không phải Đại Tông Sư, chỉ cần hắn còn là người, thì rất khó trấn nhiếp người có dã tâm tham lam.

Nhất thời người trong thiên hạ nghe tin bốn phía chấn động, đều muốn tìm ra Đông Võ Vương trước người khác một bước.

Hoàng Đông Kiệt cũng vì hành động này mà trở thành kỳ nhân được săn tìm nhất. Triều đình.

“Hắn điên rồi sao, sao hắn có thể truyền tin tức như vậy ra ngoài. Bị Phật Môn và Ma giáo nhớ thương còn ngại không đủ, còn muốn kéo người trong thiên hạ vào.”

“Hắn muốn làm gì, có hai Thương Long Toái Phiến vì sao không mang về, mang theo hai món chí bảo đứng ở đầu sóng ngọn gió như vậy có khác gì tìm chết đâu chứ?”

Hoàng Thiên Thạch nhận được tin tức, đầu tiên là khiếp sợ vì trên người Đông Võ Vương có hai Thương Long Toái Phiến, sau là cảm thấy hậu bối này rất biết tìm chết.

Cầm chí bảo làm bậy, cái này có gì khác với việc cầm tiền khảo nghiệm cán bộ đâu?

Hết chương 203.
Bình Luận (0)
Comment