“Vũ Linh, sao ngươi lại tới đây?”
Hoàng Thiên Trấn xoay người lại, ý muốn che giấu vết thương sau lưng hắn.
“Ngươi còn trốn cái gì, ta thấy rồi!”
Trần Vũ Linh vừa vội vừa lo lắng nói.
“Ừ, vết thương nhỏ thôi, ta tu luyện công pháp đặc biệt, miệng vết thương này qua vài ngày là khôi phục.”
Hoàng Thiên Trấn thấy bị phát hiện, xấu hổ cười hì hì nói.
“Quay qua, ta bôi thuốc cho ngươi!”
Mấy ngày nay ở chung, Trần Vũ Linh cũng hiểu được Hoàng Thiên Trấn tu luyện công pháp đặc biệt nhưng nàng không hỏi nhiều chuyện liên quan đến công pháp.
Hoàng Thiên Trấn không từ chối, đưa mấy chai thuốc chữa thương cho Trần Vũ Linh, hắn xoay người ngồi ở bên giường, đưa vết thương sau lưng ra để Trần Vũ Linh bôi thuốc.
Trần Vũ Linh thấy vết thương móng vuốt trên vai trái sau lưng Hoàng Thiên Trấn thì cau mày, đau lòng không nói nên lời.
Nàng không nói gì, nghiêm túc giúp Hoàng Thiên Trấn xử lý vết thương, băng bó kỹ lưỡng.
“Vũ Linh, cám ơn!”
Hoàng Thiên Trấn thấy Trần Vũ Linh băng bó xong rồi, đang chuẩn bị cảm tạ Trần Vũ Linh giúp đỡ, kết quả hành động đột ngột của Trần Vũ Linh khiến giọng nói của hắn ngừng lại.
Trần Vũ Linh dựa người vào, từ sau lưng ôm lấy hắn, mặt cũng dựa vào bả vai phải không bị thương sau lưng hắn.
“Đừng nói chuyện, để ta dựa vào một chút!”
Nghe thấy giọng nói của Trần Vũ Linh, Hoàng Thiên Trấn không nói gì, để Trần Vũ Linh lẳng lặng dựa vào sau lưng hắn.
Lão mù: “Tiếng tim đập của hai người bọn họ lúc này thật hay, đến lão mù ta cũng hâm mộ.” Muộn tao kiếm khách(*) : “Các ngươi không cảm thấy tiểu tử này thật quá đáng sao, luôn cho chúng ta thấy cảnh khiến người ta phải chua xót.”
(*)Muộn tao: dùng để chỉ những người có vẻ ngoài điềm tĩnh, sống nội tâm nhưng thực chất lại có tính cách sôi nổi, nhiệt tình, giàu suy nghĩ và nội hàm. Kiểu người này không dễ dàng bày tỏ và bộc lộ những niềm vui, nỗi buồn, niềm vui và những thay đổi trong cảm xúc của bản thân mà thường cư xử bất ngờ trong những dịp hoặc môi trường cụ thể.
Bàng Tử: “Ta không thấy gì cả, không phải chỉ là nữ nhân thôi sao, có gì hay đâu.”
Bạch Đấu Cường: “Đại ca, ta hâm mộ quá!”
Bạch Đấu Thăng: “Không sao, đại ca sẽ nghĩ cách kiếm vợ cho ngươi.”
Tổ năm người kỳ lạ đang náo loạn trong lòng.
“Ngươi đã bất tri bất giác thích ta!”
Hồi lâu, Hoàng Thiên Trấn trêu ghẹo nói.
“Ừm.”
Trần Vũ Linh dựa vào lưng Hoàng Thiên Trấn, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Ngươi có còn hận phụ thân ngươi không?”
“Ông ấy là phụ thân ta, ta chỉ là đột nhiên nghĩ không thông mới rời khỏi nhà, nào có hận hay không hận.”
“Khi nào bằng lòng theo ta trở về?”
“Qua một thời gian đi!”
Hai người trò chuyện rất lâu.
“Phụ vương ngươi túc trí đa mưu, có phải đã sớm biết phụ thân ta đang tính kế hắn hay không?” “Không chỉ có vậy, chuyện ngươi đào hôn có lẽ phụ vương ta cũng đã dự đoán trước.”
Nói nói một hồi hai người lại nói về sự tích truyền kỳ của Hoàng Đông Kiệt ở Thanh Châu.
Nghĩ đến Đông Võ Vương ở Thanh Châu biểu hiện sự đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, Trần Vũ Linh không thể không hoài nghi phụ thân mình vừa bắt đầu đã bước vào thế hạ phong.
Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương không chỉ mưu tính sâu sắc, người còn rất xấu.
Tám chín phần mười là phụ vương cố ý để Trần Vũ Linh đào hôn, dẫn hắn ra ngoài trải nghiệm. “A, biết ta đào hôn sao phụ vương ngươi không ngăn cản?”
Trần Vũ Linh nâng cái đầu nhỏ tựa vào lưng Hoàng Thiên Trấn, rất kinh ngạc hỏi.
Nhà gái đào hôn không phải khiến cho nhà trai cực kỳ mất mặt hay sao, sao Đông Võ Vương lại ngầm đồng ý.
“Ngoại trừ dẫn ta đi ra ngoài trải nghiệm ra, thì chính là phụ vương ta là quái nhân, hắn không quan tâm danh tiếng gì đó đâu.”
“Hành động ở Thanh Châu có lẽ cũng là do phụ vương ta bị bức bất đắc dĩ mới đứng ra gánh vác trọng trách.”
“Bằng không với tính cách của phụ vương ta, hắn sẽ tránh phiền toái rất xa, sợ phiền toái quấy rầy đến những ngày thanh nhàn của hắn.”
Hoàng Thiên Trấn bình tĩnh nói.
“Phụ vương ngươi thật đúng là một kỳ nhân.”
Hoàng Thiên Trấn nghe vậy cũng không nói gì, dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của triều đình, sự tích truyền kỳ của lão tử hắn dường như không ai không biết không ai không hiểu.
Ở trong thôn Oa Ngưu hắn cũng có thể thường xuyên nghe dân làng thời gian rảnh rỗi thảo luận lão tử của hắn thần cơ diệu toán như thế nào, đại phá phản quân như thế nào.
Trước kia còn ghét bỏ phụ vương ăn không ngồi rồi, bây giờ phụ vương đột nhiên có danh tiếng ầm ĩ, hắn cảm giác có áp lực thật lớn.
Phụ vương có địa vị danh vọng như thế, hắn là nhi tử lại cực kỳ tầm thường, có phải hơi mất mặt phụ vương hay không.
“Chúng ta tốt nhất vẫn nên không tham dự vào chuyện của phụ vương ta, nếu không có gì bất ngờ, phụ vương của ta hẳn là đang đánh cờ cùng các thế lực siêu nhiên khác.”
“Ta và đệ đệ là nhược điểm phụ vương, các thế lực lớn trong thiên hạ đều đang tìm hai huynh đệ chúng ta, cho nên thân phận của ta không thể bại lộ, có thể điệu thấp thì phải tận lực điệu thấp.” Hoàng Thiên Trấn suy đoán tin tức lão tử hắn tung ra về Thương Long Toái Phiến có lẽ là một cái bẫy, đối tượng bị cài bẫy cũng chỉ có những thế lực siêu nhiên mới có tư cách trở thành đối thủ của phụ vương.
Hắn không thể để cho mình cùng đệ đệ phá hỏng bố cục của phụ vương, cũng sợ phụ vương hố hai người bọn họ, lấy hai người bọn họ làm mồi nhử dẫn dụ địch nhân.
Với tính cách vô lương tâm của phụ vương, phụ vương cũng không phải là không thể làm như thế.
Vì an toàn của bản thân, bây giờ hắn phải tận lực cách xa phụ vương hắn.
Về phần an nguy của phụ vương, hắn cũng không biết lấy đâu ra tự tin, tin tưởng vững chắc người khác có xảy ra chuyện thì phụ vương hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh đã chỉ rõ trình độ của phụ vương ngươi không ai sánh được, ngươi thân là nhi tử của Đông Võ Vương, cuộc sống sau này của ngươi sợ là không còn bình yên nữa.”
“Hổ phụ không sinh khuyển tử, vì phụ vương ngươi, sự thần bí của ngươi và đệ đệ ngươi càng khiến cho người ta mê muội hơn thánh tử, thánh nữ của các thế lực siêu nhiên nữa.”
“Có thể có một ngày, những thánh tử, thánh nữ đó sẽ xuất hiện và va chạm với ngươi."
Trần Vũ Linh cười hì hì nói.