“Chạy trốn, chúng ta ở lại chỉ có một con đường chết, để thủ hạ tranh thủ thời gian cho chúng ta, như vậy chúng ta mới có hy vọng đào thoát!”
Mã Đức Sở nháy mắt đưa ra quyết định, nhỏ giọng nói với Lục Phong Hàng.
“Các huynh đệ, đừng sợ! Hắn chẳng qua chỉ là cao thủ Tiên Thiên bình thường. Một kích vừa rồi đã là một kích toàn lực của hắn, hắn đang hù dọa chúng ta, hắn muốn dựa vào một kích mà doạ lui chúng ta.”
“Có ta và nhị đương gia tọa trấn, hắn không lật được trời, các ngươi còn do dự cái gì, nhanh chóng lên đi!”
Đại đương gia Mã Đức Sở lớn tiếng hô to với hơn hai trăm huynh đệ.
“Làm ta giật mình, thì ra đó đã là một kích mạnh nhất của hắn, vậy còn sợ cái rắm, giết hắn!” “Chúng ta nhiều người như vậy, còn giết không được một cao thủ Tiên Thiên bình thường hay sao? Giết hắn!
“Giết!”
Hơn hai trăm cường đạo nghe xong tất cả đều điên cuồng giết tới chỗ muộn tao nam kiếm khách. “Không biết sống chết!”
Muộn tao nam kiếm khách nghe một đám cường đạo cuồng ngôn cuồng ngữ, còn nói muốn trấn áp hắn, khiến cho hắn vô cùng buồn cười, một đám kiến hôi lại không biết cái gọi là khiêu chiến cường giả Tông Sư.
Thấy một đám cường đạo không có đầu óc, hắn cũng không khách sáo, trường kiếm trong tay lăng không chém một cái, chung quanh mười mấy người đầu lại bay lên.
Nam kiếm khách vẫn không dừng tay, thậm chí cũng chân cũng không động, tại chỗ chém ra mấy kích, dường như đều có thể thấy mỗi một kích mang đi hơn mười, thậm chí hơn mấy chục sinh mệnh. Thấy cảnh này, hơn một trăm người còn lại còn lại còn chưa biết bọn họ bị đại đương gia lừa gạt, khi bọn họ quay đầu nhìn đại đương gia mới phát hiện đại đương gia và nhị đương gia đã sớm chạy xa.
Trong một khắc bọn hắn có ngốc cũng biết chạy trốn quan trọng hơn, bọn họ lập tức phân tán chạy tứ tán.
“Tới đây, đi nhanh như vậy làm gì, không bằng ở lại chơi đùa với chúng ta một chút.”
Bên trái, Bàng Tử xuất hiện, hắn không khách sáo lấy một viên đá nhỏ từ tảng đá lớn bên cạnh rồi ném vào đám cường đạo đang chạy trốn.
Hòn đá nhỏ bị hắn rót vào chân khí giống như viên đạn đại bàng của sa mạc bắn ra, uy lực hung mãnh tàn nhẫn, chỉ cần đánh trúng cánh tay hay bắp chân, cánh tay bắp chân nháy mắt bị nổ bay. Nếu đánh trúng đầu và thân thể, người chỉ có một kết quả toi đời.
Bên phải, Bạch Đấu Cường nhổ một cây đại thụ lên, thấy có cường đạo chạy về phía hắn, hắn sẽ đập nát từng người một giống như đập chuột. Kết quả bị đập trúng chỉ có một, trở thành một đống thịt bầy nhầy.
Thấy bên trái bên phải và phía trước đều có quái vật chắn đường, bọn họ chỉ có thể chạy trốn về phía đại đương gia và nhị đương gia, kết quả bọn họ không chạy được mấy bước thì dừng bước. Vì bọn họ thấy hai người đại đương gia và nhị đương gia giống như gà con yếu ớt, bị một lão mù xách về.
Lúc này bọn họ sao còn không biết, hôm nay bọn họ hoàn toàn gặp nạn, vì sống sót bọn họ đều quỳ xuống xin tha.
“Vừa rồi hai người các ngươi nói gì, nói có các ngươi ở đây, ta không lật được trời.”
Lão mù xách hai người Mã Đức Sở về ném đến trước mắt muộn tao nam kiếm khách, kiếm khách rất lạnh lùng nhìn hai người bọn họ nói.
“Tha mạng, cầu xin ngươi tha cho chúng ta một mạng!”
Hai người Mã Đức Sở đều thật không ngờ bọn họ sẽ gặp phải bốn cường giả Tông Sư vào hôm nay, cảm xúc sợ hãi lan tràn toàn thân họ, lúc này bọn họ ngoại trừ xin tha ra thì không còn lựa chọn nào khác.
“Tha cho các ngươi? Xin lỗi, ta không thể!”
Kiếm quang chợt lóe, lại có hai cái đầu người bay lên.
Thấy còn có mấy chục cường đạo quỳ xuống đất xin tha, muộn tao nam kiếm khách cũng không nương tay, vung kiếm chém qua, một lát sau, các cường đạo còn lại đầu đều rơi hết xuống đất.
“Sướng lắm đúng không?”
Chờ Kiếm Khách giết xong, Bạch Đấu Thăng mới chậm rãi đi ra. “Thật xin lỗi, ta thật sự không nhịn được, nếu ngươi muốn trừng phạt ta...” Nghe xong nam kiếm khách ra vẻ không hối hận, không có dáng vẻ làm sai. “Phạt ngươi đi Hắc Phong Trại, giết hết tất cả những tên cường đạo còn lại!” Bạch Đấu Thăng lắc lắc nói.
“Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Muộn tao nam kiếm khách vừa nghe xong thì tươi cười xuất phát đến Hắc Phong Trại.
“Kệ đi, chết nhiều người như vậy, Trần Vũ Linh tiểu thư hẳn cũng biết giang hồ hiểm ác, có thể thay đổi hay không thì tùy thuộc vào nàng.”
Bạch Đấu Thăng nhìn thoáng qua thôn dân thôn Oa Ngưu đang trốn lén nhìn trộm bọn họ cũng không để ý tới, cũng mặc kệ thi thể đầy đất, dẫn theo bọn người lão mù biến mất sâu trong rừng rậm.
“Thôn trưởng, chúng ta nên làm gì đây?”
Dân làng thấy bốn hung thần bỏ đi, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, biết rõ bốn hung thần này đang cứu bọn họ, nhưng bọn họ thật không dám tiếp xúc với bốn hung thần này.
Thấy thi thể của cường đạo nằm đầy đất, bọn họ bối rối hỏi trưởng thôn phải làm gì.
“Báo quan, còn có thể làm gì bây giờ!”
La Cường thấy trước cửa thôn chết hơn hai trăm người, nhiều thi thể như vậy xử lý không tốt sẽ xảy ra chuyện, còn không bằng báo quan để nha môn xử lý.
La Cường vừa mới phái người đi huyện thành báo quan, Hoàng Thiên Trấn chạy về.
Khi Hoàng Thiên Trấn thấy nhiều thi thể trước cửa thôn như vậy, nội tâm bỗng nhiên xuất hiện sự bất an, vội vàng vứt bỏ con mồi trong tay xông về thôn.
Vừa vào thôn, thấy thôn dân trong thôn vẫn còn, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khi biết được trước cửa thôn đều là cường đạo, người giết bọn họ là một lão mù, một người mập mạp, một tráng hán khôi ngô cộng thêm một kiếm khách, cuối cùng lại xuất hiện một thư sinh cầm đầu, hắn lập tức phán đoán ra năm người này chính là người bảo vệ phụ vương an bài cho hắn, bỗng nhiên hắn vô cùng cảm kích năm người bảo vệ này.
Nếu như không có bọn hắn, thôn dân thôn Oa Ngưu có lẽ sẽ dữ nhiều lành ít, mà vị hôn thê xinh đẹp của hắn có lẽ cũng sẽ bị trúng độc thủ.
“Cảm ơn, cảm ơn các ngươi!”
Hoàng Thiên Trấn không biết bọn người Bạch Đấu Thăng trốn ở gần đây nên có thể hét lớn về phía xung quanh thôn.
Bọn người Bạch Đấu Thăng trốn ở chỗ tối nghe được giọng nói của Hoàng Thiên Trấn, khóe miệng khẽ mỉm cười.