Ngô Kỳ Thiên bay lên độ cao giống Hoàng Đông Kiệt, tinh thần dị lực kèm theo sát khí trùng điệp bao phủ Hoàng Đông Kiệt, ý đồ can thiệp tâm cảnh của Hoàng Đông Kiệt.
Ánh mắt Hoàng Đông Kiệt lạnh lùng, sát khí của Ngô Kỳ Thiên nháy mắt tán loạn, thân thể hắn run lên, sau lưng xuất hiện mồ hôi, nội tâm Ngô Kỳ Thiên hoảng sợ vạn phần, sát khí của Hoàng Đông Kiệt thật sự quá đáng sợ, mới phóng thích nháy mắt đã làm sát khí của hắn tan rã.
Nháy mắt đó, hắn thấy thi thể đông nghìn nghịt, thấy cảnh trời đang khóc, mặt đất đang vỡ vụn. Đè nén rung động nội tâm, hắn lấy niềm tin kiên định ném sát khí mang đến ảnh hưởng bất lợi của Hoàng Đông Kiệt ra ngoài.
Sở dĩ Hoàng Đông Kiệt có sát khí biến thái như vậy là vì Hoàng Đông Kiệt ở Thanh Châu tàn sát hơn một trăm vạn người.
Lúc này hắn cũng không so đấu tinh thần dị lực và sát khí với Hoàng Đông Kiệt .
“A!”
Ngô Kỳ Thiên hét lớn một tiếng, toàn thân bao trùm vân sáng màu đen, lấy thân thể cứng rắn tấn công Hoàng Đông Kiệt.
Quyền của Ngô Kỳ Thiên và nắm đấm của Hoàng Đông Kiệt vừa tiếp xúc thì vang lên một âm thanh như hai chiếc chuông đột nhiên va vào nhau.
Thấy Hoàng Đông Kiệt tiếp được một quyền của hắn, nội tâm Ngô Kỳ Thiên cũng kinh ngạc không thôi, hắn không ngờ Hoàng Đông Kiệt cũng tu luyện công pháp hộ thể.
“Ha ha ha, đến đây đi, đấu pháp tay không đi, xem ai chịu không nổi trước!”
Đáp lại Ngô Kỳ Thiên là một quyền mạnh mẽ của Hoàng Đông Kiệt, một quyền này đánh bay Ngô Kỳ Thiên ra ngoài khiến Ngô Kỳ Thiên trượt ra một con rãnh dài hơn ba mươi mét trên mặt đất.
“Xuống, đánh trên trời không thoải mái!”
Ngô Kỳ Thiên nhảy dựng lên từ dưới rãnh như không sao.
Cảm giác trên không hao tổn chân nguyên quá lớn, hơn nữa hắn không thích ứng với chiến đấu trên không bèn ngoắc ngón tay khiêu khích kêu Hoàng Đông Kiệt xuống cứng đối cứng với hắn.
“Không ngờ máu của ngươi lại đặc đến thế, ngươi cày trên đất một rãnh dài như vậy mà vẫn còn có thể vui vẻ nhảy nhót.”
Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng rơi xuống đất, thấy Ngô Kỳ Thiên bị hắn đánh một kích còn nhảy nhót, cảm thấy Ngô Kỳ Thiên là một bao cát tốt.
“Còn rất nhiều chuyện mà ngươi không biết, mức độ này thì tính là gì?”
Ngô Kỳ Thiên nói xong thì dốc toàn lực chạy tới Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt cũng không khách sáo với bao cát đưa tới cửa, cũng chạy về phía Ngô Kỳ Thiên.
Trong phút chốc, từng đợt âm thanh va chạm của chuông lớn chưa từng dừng lại.
Tàn ảnh, tất cả mọi người ở hiện trường nhìn không thấy bóng dáng của hai vị Đại Tông Sư đương đại, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ không rõ.
Mặt đất hơi chấn động, trong lúc nhất thời bụi bay mù mịt, bây giờ ngay cả tàn ảnh của Hoàng Đông Kiệt và Ngô Kỳ Thiên cũng không thấy được.
Bọn hắn chỉ nghe thấy trong bụi bặm truyền đến vô số tiếng va chạm đinh tai nhức óc, còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh mặt đất nứt nẻ.
“Ừa, bây giờ ta đã biết vì sao người khác lại nói Đại Tông Sư không phải là người.”
Hoàng Thiên Khải thấy cảnh lão tử nhà mình giao chiến thì không khỏi nuốt nước bọt, từ giờ trở đi phụ vương của hắn không làm người nữa!
“Ầm!”
Một thân ảnh xẹt qua bụi bặm dày đặc bắn ra, đánh vỡ nát không ít phòng ốc của Tàng Binh Các. Một bàn tay xẹt ra, bụi bặm đầy trời nháy mắt tiêu tán, lộ ra thân ảnh Hoàng Đông Kiệt trên sân. Lúc này tất cả mọi người đều biết người bị chôn trong đống đổ nát là Ngô Kỳ Thiên.
Lúc này toàn trường im ắng, mỗi người đều vô cùng kinh hãi nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Trong lòng đều nghĩ: Hoàng Đông Kiệt chẳng lẽ thật sự có thể giết chết Ngô Kỳ Thiên, lập nênkỷ lục truyền kỳ mới.
“Ầm!”
Chân nguyên của Ngô Kỳ Thiên chấn động vỡ ra, đống phế tích đè lên người hắn, hắn lau đi chút máu bên khóe miệng, cả người bừng bừng lửa giận nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Hắn đang ghen tị, ghen tị với thiên phú khủng bố của Hoàng Đông Kiệt, ghen tị đến mức trong mắt toàn là sát ý.
“Ngươi không được nha, mới ba quyền hai cước đã bị ta đánh lui vài lần, một Đại Tông Sư lâu đời mà có trình độ này ít nhiều khiến cho người ta thất vọng.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Ngô Kỳ Thiên với bộ dạng rất thất vọng.
Nghe xong trong lòng Ngô Kỳ Thiên rất phẫn nộ, sát ý càng thêm mạnh, khí tức trên người bạo tăng, lại chạy tới Hoàng Đông Kiệt một lần nữa.
Thấy Ngô Kỳ Thiên vừa đấm mạnh một quyền tới, Hoàng Đông Kiệt cũng xuất ra một quyền nghênh đón.
Hai quyền vừa tiếp xúc, mặt đất xung quanh hai người bọn họ nháy mắt nứt ra, áp lực mãnh liệt lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Trong phút chốc, hai người lại hỗn chiến tay đôi cùng một chỗ.
“Nói thật trình độ này của ngươi thật sự khiến cho ta nghiêm túc không nổi!”
Nghe được những lời này, thùng thuốc súng trong lòng Ngô Kỳ Thiên nháy mắt bị mồi lửa đốt cháy, song quyền đánh về phía Hoàng Đông Kiệt càng cuồng bạo hơn.
“Thật không biết ngươi làm sao đạt tới Đại Tông Sư, trình độ này thật sự quá kém!”
Hoàng Đông Kiệt đá chân lên trên, đánh trúng cằm Ngô Kỳ Thiên, lực đạo cực lớn khiến Ngô Kỳ Thiên bay lên trên.
Chỉ là Ngô Kỳ Thiên vừa rời khỏi mặt đất chưa tới hai mét, Hoàng Đông Kiệt đã bắt lấy chân trái của hắn.
Ngô Kỳ Thiên cảm thấy chân trái của mình bị Hoàng Đông Kiệt bắt được, nội tâm thầm nghĩ: Hỏng rồi!
Hoàng Đông Kiệt bắt lấy chân trái của Ngô Kỳ Thiên, khóe miệng nhếch lên.
Cánh tay xuất toàn lực, hung hăng nện Ngô Kỳ Thiên xuống đất.
Ầm một tiếng.
Mặt đất xuất hiện một cái hố lớn hình người!
Hoàng Đông Kiệt không dừng tay, tiếp tục nện Ngô Kỳ Thiên xuống mặt đất phía bên trái.
Rất nhanh, lại là một cái hố lớn hình người.
Cứ như vậy, Hoàng Đông Kiệt nện Ngô Kỳ Thiên xuống mặt đất bên trái rồi lại bên phải, liên tục lặp đi lặp lại mấy lần.
Mãi đến khi Ngô Kỳ Thiên nắm thăng bằng trong tay, khom lưng đánh một quyền về phía gáy hắn, hắn mới buông tay, ngược chân đá Ngô Kỳ Thiên ra ngoài.
Ngô Kỳ Thiên bị rơi vào đống đổ nát, hắn đứng lên lần nữa. Lúc này bình tĩnh hơn rất nhiều, lau sạch máu mũi và vết máu bên khóe miệng, ánh mắt của hắn đánh giá Hoàng Đông Kiệt một lần nữa.
Dù hắn không muốn thừa nhận nhưng tốc độ của Hoàng Đông Kiệt so với hắn nhanh hơn nhiều, hắn chịu thiệt thòi do tốc độ không đủ nhanh.
Hắn nhìn đám người kia, chuẩn bị cướp đoạt máu tim của mấy cường giả Tông Sư để khôi phục lực lượng, kết quả hắn vừa mới tìm được đối tượng thích hợp chuẩn bị động thủ, Hoàng Đông Kiệt đột nhiên chắn trước mặt hắn.