“Ngươi, ngươi!”
Ngô Kỳ Thiên vừa mở miệng thì trái tim của hắn đã bị Hoàng Đông Kiệt móc ra.
“Thì ra trái tim của ngươi màu đỏ, ta còn nghĩ rằng nó màu đen.”
“Xin lỗi, lời vừa rồi coi như ta không nói, cho ngươi ba câu di ngôn thật sự là lãng phí thời gian của ta.”
Hoàng Đông Kiệt buông tay, một nửa cơ thể của Ngô Kỳ Thiên rơi xuống đất.
“Đông, Đông Võ Vương, ngươi đừng đắc ý, Thánh giáo và Phật Môn sẽ không cho phép loại quái vật như ngươi tồn tại trên đời, chờ đấy, ngươi sẽ xuống với ta sớm thôi.”
Sinh mệnh lực của Đại Tông Sư rất mạnh, trái tim bị móc ra cũng có thể sống sót một thời gian, biết mình đã gặp kiếp nạn không thể tránh, Ngô Kỳ Thiên cũng buông ra.
Hắn cười lạnh nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn biết Hoàng Đông Kiệt sẽ không sống lâu, các thế lực siêu nhiên khác sẽ không cho phép Thiên Nhân mới hiện thế.
Đối mặt với ác niệm của rất nhiều cường giả trong thiên hạ, Hoàng Đông Kiệt tất sẽ chết!
“Vậy thì nhìn xem là ta chết trước, hay là ta chôn hết toàn bộ bọn họ trước!”
“Có điều những thứ này ngươi cũng không nhìn thấy được!”
Hoàng Đông Kiệt giơ chân lên, chân nguyên bao trùm dưới lòng bàn chân, đột nhiên rơi xuống, nháy mắt đạp vỡ đầu Ngô Kỳ Thiên.
Đến lúc này, Ngô Kỳ Thiên đứng thứ bảy trên bảng Thiên Bảng đã rơi xuống.
Tất cả mọi người ở hiện trường nhìn thi thể nửa thân trên không đầu dưới chân Hoàng Đông Kiệt thì đờ đẫn nửa ngày nói không nên lời.
Ngô Kỳ Thiên không ai bì nổi lại chết như vậy!
Còn là bị một nhân vật truyền kỳ như Hoàng Đông Kiệt giết chết!
Thật là một sự kiện kinh hoàng!
“Đi thôi, còn ngốc nghếch ở lại đây để bị người ta coi như khỉ sao!”
Hoàng Đông Kiệt kêu hai người Hoàng Thiên Khải còn đang choáng váng ở đó một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
Thương Long kiếm: Ôi này...ngươi còn chưa mang ta theo!
Hoàng Thiên Khải hoàn hồn lại, hưng phấn kéo Nhậm Vân Nhi đuổi theo bóng lưng phụ vương. Chưa được mấy bước, Nhậm Vân Nhi thấy Thương Long kiếm lẻ loi ở đó bèn buông tay Hoàng Thiên Khải chạy tới rút Thương Long kiếm lên, lại cùng Hoàng Thiên Khải đuổi kịp bước chân của Hoàng Đông Kiệt. Mười mấy cường giả Tông Sư may mắn sống sót hoàn hồn lại, một đám cúi chào thật sâu với bóng lưng Hoàng Đông Kiệt, cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Đông Kiệt. Chờ ba người Hoàng Đông Kiệt biến mất không thấy bóng dáng, tất cả mọi người ở hiện trường mới hoàn toàn chấn động, về phần tâm tình của bọn họ như thế nào, Hoàng Đông Kiệt không có hứng thú biết, hắn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì mới tốt.
“Bá phụ, thanh kiếm này...”
Nhậm Vân Nhi muốn giao Thương Long kiếm cho Hoàng Đông Kiệt.
“Gọi bá phụ gì hả, ngươi phải đổi giọng gọi ta là phụ vương hoặc là phụ thân!”
“Phụ, phụ thân, thanh Thương Long kiếm này là chìa khóa mở địa cung, hơn nữa nó đã nhận ngươi là chủ, ngươi mang theo nó đi.”
Nhậm Vân Nhi cũng không có ngượng ngùng gì, đổi giọng gọi Hoàng Đông Kiệt là phụ thân, đưa Thương Long kiếm qua.
“Nó là di vật của tổ tiên ngươi, ngươi giữ lại chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hoàng Đông Kiệt nói.
“Thương Long kiếm là thần binh, ta vốn dĩ cũng không có lực lượng thủ hộ Thương Long kiếm, để lại trên người ta chỉ khiến người ta nhớ thương.”
Nhậm Vân Nhi lắc đầu nói.
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút, cũng đúng, tuy rằng hắn không để ý đến Thương Long kiếm nhưng nghĩ đến hai người Nhậm Vân Nhi quả thật không có lực lượng thủ hộ Thương Long kiếm, vì thế hắn vẫn quyết định thu nhận Thương Long kiếm.
Tay áo vung lên, Thương Long kiếm chui vào trong tay áo biến mất không thấy đâu.
Cảnh này khiến cho hai mắt Hoàng Thiên Khải tỏa sáng.
“Phụ vương, ta không muốn nhiều lắm, ta chỉ muốn học kiếm thuật kinh thiên và thủ đoạn chứa đồ trong tay áo này.”
Hoàng Thiên Khải tràn đầy chờ mong nhìn phụ vương của hắn.
“Ta thấy ngươi đang muốn ăn rắm!”
“Phụ vương, không phải phụ thân nào cũng mong con cái thành long thành phượng sao, muốn ta thành long rất đơn giản, chỉ cần truyền thụ bản lĩnh của phụ vương cho ta, vậy là ta đã cách một bước thành long không xa rồi!”
Hoàng Thiên Khải thấy phụ vương lại chọc ngoáy một câu, da mặt dày cũng thành thói quen. Để có thể học được kiếm thuật như vậy, bị phụ vương xỉa xói một vạn lần hắn cũng bằng lòng. “Ôi đau!”
Chào đón Hoàng Thiên Khải lại là một cái cốc đầu của là lão tử hắn, hắn đau đến mức ôm đầu kêu to.
“Biết tại sao ta đánh ngươi không, vì ngươi quá ngu ngốc.”
“Kiếm thuật như vậy ta đã dạy ngươi lâu rồi.”
“Thiên Cương Quyết cho ngươi thật là vô ích, Thiên Cương quyết bao gồm tất cả mọi thứ, quyền pháp, thân pháp, khinh công vân vân đều có, kiếm thuật cũng ở trong đó.”
“Chỉ riêng kiếm thuật đã có vài loại, có phải ngươi đã ném ra sau đầu hay không, vốn dĩ cũng chưa từng cẩn thận nghiên cứu.”
Hoàng Đông Kiệt trưng ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn Hoàng Thiên Khải. “Á, cái này...”
“Phụ vương ta sai rồi, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu nội dung bên trong Thiên Cương Quyết.”
Thấy phụ vương lại muốn đánh hắn thì vội vàng nhận sai trước.
“Ngươi nha, vốn dĩ cũng không hiểu rõ tầm quan trọng của lực lượng, chờ đến một ngày ngươi biết thì đã muộn.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
“Phụ vương, xin yên tâm, đã biết Thiên Cương Quyết trâu bò như vậy, sau này ta nhất định sẽ nghiêm túc tu luyện, tranh thủ đạt tới trình độ kiếm khí hoành phát.”
Khi biết Thiên Cương Quyết tu luyện đến hậu kỳ có thể làm được đủ loại thủ đoạn thần kỳ của phụ vương, hắn càng thêm hứng thú với Thiên Cương Quyết, quyết định sau này phải tu luyện đàng hoàng.
Rõ ràng hắn xem việc giấu vật trong tay áo cũng trở thành thủ đoạn tu luyện Thiên Cương Quyết đến hậu kỳ mới có.
“Phụ vương, ta có thể dạy Thiên Cương Quyết cho Vân Nhi hay không?”
Hoàng Thiên Khải hỏi.
“Sau khi ta sửa đổi Thiên Cương Quyết chỉ có hiệu quả đối với hậu đại trực hệ của ta, những người khác luyện thì hiệu quả lớn lắm.”
“Ngươi muốn dạy cũng được, chỉ là có thể nàng sẽ tu luyện không đến trình độ hậu kỳ của Thiên Cương Quyết.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.