Mạch Vô Sinh không có cái gì để hỏi, cứ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Vân Dạ thấy thế cũng ngồi xếp bằng xuống, chậm rãi điều tức tinh khí thần của mình, chuẩn bị cho tình huống tiếp theo.
Trên dưới Đại Phật Tự đều đến trữ lực vì Đông Võ Vương, còn nhân sĩ giang hồ đến Đại Phật Tự xem náo nhiệt lại hết sức chờ mong.
"Ngươi nói Đông Võ Vương sẽ tới hay không?"
"Ai biết, biểu hiện của Đông Võ Vương ở Thanh Châu ngươi cũng thấy đấy. Mưu kế của Phật môn, chúng ta đều có thể nhìn ra được, Đông Võ Vương sẽ không nhìn ra ư?"
"Đông Võ Vương không đến có thể hiểu được, nếu như Đông Võ Vương dám đến, vậy cho thấy rõ Đông Võ Vương chắc chắn có chiêu sau mới tới, đến lúc đó cuộc đụng độ của Đông Võ Vương với Phật Môn mới là đẹp mắt nhất."
"Vậy ngươi cảm thấy là Phật Môn thắng, hay là Đông Võ Vương sẽ thắng?"
"Đương nhiên là Phật Môn, ngươi cũng không suy nghĩ xem, có bao nhiêu thế lực muốn giết Đông Võ Vương."
"Đừng thấy hiện tại Đại Phật Tự bình tĩnh biết bao nhiêu, ta dám khẳng định, chỉ cần Đông Võ Vương xuất hiện, Đại Phật Tự lập tức sẽ trở thành một hung địa, một hung địa chỉ nhằm vào Đông Võ Vương."
"Không không, các ngươi cũng đừng quên Đông Võ Vương là đệ nhất mưu thánh thiên cổ, Đông Võ Vương chẳng lẽ sẽ không có mưu kế hóa giải tính kế của Phật Môn ư?"
Nơi có người thì không tránh khỏi tranh luận, cách đại hội trừ ma bắt đầu còn một hai canh giờ nữa, đợi các nhân sĩ giang hồ chờ đợi nhàm chán cũng đã tranh luận.
"Phụ Vương, người trong thiên hạ đều nhìn ra được đây là Phật Môn đang bày một cái bẫy cho ngươi, ngươi không thể nào không nhìn ra, ngươi tuyệt đối không được tới!"
Hoàng Thiên Khải trốn ở trong đám người cũng biết Đại Phật Tự ẩn giấu sát cơ, không khỏi lo lắng Phụ Vương sẽ vì hắn mà đi tới hung địa này.
"Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu Vân Nhi ra."
Mấy ngày nay, Hoàng Thiên Khải vẫn luôn thử lẻn vào Đại Phật Tự cứu Nhậm Vân Nhi ra, nhưng Đại Phật Tự đề phòng nghiêm ngặt, căn bản không cho hắn cơ hội.
Muốn ở trong đại hội trừ ma cứu Vân Nhi ra càng không thể nào, Đại Phật Tự chỉ hy vọng hắn hiện thân ra cứu người, đạt được mục đích ép Phụ Vương hắn hiện thân.
Hiện tại hắn không có chút biện pháp nào cả, bảo hắn trơ mắt nhìn Vân Nhi chết, hắn không làm được, nhưng xuất hiện cứu Vân Nhi, hắn lại hại Phụ Vương hắn.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, Phụ Vương hắn chắc chắn là tới, lúc này Hoàng Thiên Khải đang ẩn núp ở hiện trường xoắn xuýt vạn phần, căm hận bản thân yếu ớt, một luồng cảm giác áp bách khó có thể hình dung từ trước sơn môn của Đại Phật Tự truyền tới.
"Thuần...Thuần Dương chân nhân, sao hắn lại tới đây."
Nhân sĩ giang hồ trước sơn môn nhìn thấy Trương Cửu Thiên một lời không hợp liền phát sinh khí tức, tầng tầng cảm giác áp bách trực tiếp khiến cho bọn họ quỳ xuống.
Người ở xa xa nhìn thấy Trương Cửu Thiên, một chút do dự cũng không có, trực tiếp rút lui hai bên, nhường ra một thông đạo sáng rộng.
Lúc này tất cả nhân sĩ giang hồ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, thời khắc mấu chốt này, tản mát ra cảm giác áp bách không kiêng nể gì cả, Trương Cửu Thiên là tới tìm phiền toái.
Lần này náo nhiệt rồi, có kịch hay để xem.
Khi Trương Cửu Thiên đi tới quảng trường Đại Phật Tự, Liễu Vô đại sư, Bạch Vân Dạ cùng Mạch Vô Sinh ba người đã sớm cảm ứng được khí tức của Trương Cửu Thiên đợi sẵn ở đây.
"A Di Đà Phật, Thuần Dương chân nhân, ngươi vượt giới rồi."
Liễu Vô đại sư là một lão hòa thượng, da bọc xương, vóc dáng thấp bé, nếp nhăn trên mặt sâu đến mức có thể kẹp chết con ruồi. Nhưng chính lão nhân trông có vẻ gầy yếu như vậy, trong cơ thể cất dấu vĩ lực khiến người ta sợ hãi.
Liễu Vô đại sư đoán ra Trương Cửu Thiên là tới để làm gì, đối với đệ nhất Thiên Bảng Trương Cửu Thiên, hắn vẫn rất kiêng kỵ.
"Vượt giới? Vượt giới gì, lão đạo qua đây chỉ là muốn một người, không muốn lão đạo tìm phiền toái, thì giao La Sát Nữ ra đây."
Trương Cửu Thiên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Thuần Dương chân nhân, ngươi nên biết mục đích của chúng ta, biết mặc kệ Đông Võ Vương tiếp tục trưởng thành sẽ phiền phức biết bao nhiêu, theo lý mà nói, ngươi không giúp chúng ta, cũng sẽ bỏ mặc."
"Nhưng tại sao ngươi phải giúp triều đình, ta nghĩ không ra triều đình đã cho ngươi điều kiện gì, mới khiến cho ngươi ra sức bảo vệ nhân vật phiền toái như Đông Võ Vương."
Bạch Vân Dạ nghĩ không ra, Trương Cửu Thiên không thể nào không biết Thiên Nhân sinh ra thì ngày tháng sau này của những thế lực Siêu Nhiên khác sẽ khó sống.
Cụp đuôi sinh tồn còn được, chỉ sợ đến lúc đó triều đình không cho cơ hội.
Hiện tại không trừ khử Đông Võ Vương, đến sau này bọn họ ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Trương Cửu Thiên là đại biểu cho Đạo Môn, Đạo Môn cũng có lợi ích của mình, hiện tại Trương Cửu Thiên muốn ra sức bảo vệ Đông Võ Vương, Trương Cửu Thiên sẽ không sợ tương lai khi triều đình thanh toán, cũng trừ khử cả Đạo Môn.
"Ngươi quản triều đình cho lão đạo cái gì, ngươi chỉ cần biết lão đạo hôm nay tới đòi người là được rồi."
Trương Cửu Thiên không trả lời quá nhiều, chỉ nói bản thân là tới đòi người.
"Trương Cửu Thiên, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không có năng lực đoạt người từ trong tay ba người chúng ta."
Liễu Vô đại sư rất bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, ta tối đa đối kháng hai người, ba người sẽ vượt quá phạm vi năng lực của ta."
"Chỉ là ngươi chắc chắn hai người bên cạnh ngươi sẽ giúp ngươi đến cùng chứ?"
Trương Cửu Thiên lộ ra nụ cười thần bí.
"Ngươi có ý gì?"
Liễu Vô đại sư nhìn thấy Trương Cửu Thiên lộ ra nụ cười thần bí, cũng biết xuất hiện biến số.
"Mạch Vô Sinh, nhân tình mà ngươi nợ người Đạo Môn chúng ta nên trả rồi."
Trương Cửu Thiên không để ý đến Liễu Vô đại sư, mà nói với Mạch Vô Sinh yên lặng không lên tiếng.
"Trả như thế nào!"
Mạch Vô Sinh trực tiếp hỏi.
"Nếu ngươi giúp ta ngăn chặn Bạch Vân Dạ hoặc là lừa trọc Liễu Vô, ngươi chắc chắn sẽ không nguyện ý. Vậy ngươi cứ rời khỏi nơi này, không cần lo cho chuyện hôm nay."
Trương Cửu Thiên biết Mạch Vô Sinh trước đây nợ nhân tình, phân lượng còn không đến mức khiến cho Mạch Vô Sinh giúp hắn đối phó với lừa trọc Liễu Vô cùng Bạch Vân Dạ, thẳng thắn bảo Mạch Vô Sinh rời khỏi nơi đây.
"Được"
Mạch Vô Sinh suy nghĩ một chút liền đồng ý.