Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 278 - Chương 278. Bại Lộ

Chương 278. Bại lộ
Chương 278. Bại lộ

"Ta không nhìn thấu được ngươi!"

Trương Cửu Thiên trầm mặc một hồi nói.

"Không nhìn thấu rất bình thường, ta mạnh hơn ngươi." Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.

Trương Cửu Thiên nghe vậy sửng sốt, ngay tức khắc hắn tản mát ra chiến ý nồng đậm hứng thú chờ phân phó, nhưng một giây kế tiếp hắn liền thu hồi chiến ý lại.

Hắn lại có thể bị lời nói của một kẻ tới sau gây nên sóng gió trong lòng, xem ra hắn đã già thật rồi.

"Rất muốn cùng ngươi đánh một trận, nhưng ngẫm lại, hình như không cần phải vậy, nói thật, sự tồn tại của ngươi thực sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc."

Trương Cửu Thiên hồi tưởng lại sự tích của Hoàng Đông Kiệt, thán phục trên đời này tại sao có thể có người hoàn mỹ như vậy. Trí tuệ siêu tuyệt, vũ lực mạnh mẽ nhất đương thời, ông trời thật sự cho phép người như vậy tồn tại!

"Ta chỉ là ngạc nhiên, nếu như không phải vận mệnh khiến cho ta đến Thanh Châu, ta bây giờ còn là vương gia du thủ du thực, ăn không ngồi rồi kia."

"Ha ha ha.... Vương gia du thủ du thực, Vương gia như vậy, triều đình đã đủ nhiều rồi, ngươi còn muốn giả vờ yếu đuối, mỗi ngày đục nước béo cò, tâm thái này của ngươi thực sự là thú vị."

Nghe xong, Trương Cửu Thiên trực tiếp bật cười ha hả.

"Đục nước béo cò có cái gì không tốt, mục tiêu trong cuộc đời của ta là vậy, ta không đi gây phiền phức, phiền phức cũng không tới tìm ta."

"Mỗi ngày có ăn có uống, không cần làm việc, lại có tiền tiêu, Vương gia như vậy, triều đình không biết đã nuôi bao nhiêu người, thêm một người như ta, ta vẫn rất vui lòng."

"Đáng tiếc, ta không cẩn thận bại lộ rồi!"

"Không thì, cuộc sống của ta còn không biết tiêu dao đến mức nào."

"Giống như bây giờ, một đám chó điên nhìn chằm chằm vào ta như hổ đói, một đống người ước gì ta chết đi, hoàn toàn chôn vùi những ngày tháng tươi đẹp như trong mơ của ta."

"Là có một đám người ước gì ngươi chết, với mưu lược của ngươi, ngươi muốn đối phó với đám chó điên kia, còn không phải là chuyện dễ dàng ư, lão đạo không cảm thấy có chuyện gì có thể làm khó được ngươi."

Trương Cửu Thiên nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt cho người ta cảm giác không để đám chó điên kia ở trong lòng, điều này khiến cho Trương Cửu Thiên hoài nghi Hoàng Đông Kiệt đã có kế hoạch âm tử Phật môn Ma giáo rồi.

"Động não thì sẽ rụng tóc, ta cũng không muốn biến thành đầu trọc."

Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói, hắn cũng không muốn nhanh như vậy đã đối phó với Ma giáo Phật môn cùng các thế lực khác.

"Đám chó điên kia đã động tới nhi tử ngươi, ngươi không muốn khiến bọn họ trả giá sao?"

Trương Cửu Thiên nghe ra Hoàng Đông Kiệt tạm thời sẽ không có ý xuất thủ với Phật Môn Ma giáo, lòng sinh nghi hoặc hỏi.

"Phật Môn là đá mài đao lưu lại cho Thiên Khải, Ma giáo còn có một số cường giả giấu rất thâm sâu, ta phải biết được tung tích của bọn họ, mới có thể một lưới bắt hết."

"Bây giờ thời cơ còn chưa tới, chờ ta nắm giữ tình huống cụ thể của bọn họ, chính là lúc ta động thủ đối với bọn họ, vừa động thủ, ta sẽ không chỉ vẻn vẹn động thủ với Phật môn cùng Ma giáo."

"Vân Hải Phái, Thính Vũ Các cũng bao quát ở bên trong!" Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.

"Một lần nhằm vào bốn Đại Tông Sư, đến lúc đó lão đạo cùng lão tổ hoàng thất các ngươi sợ rằng phải điên cuồng cùng với ngươi một lần."

"Thánh Đình Hội thực lực thâm sâu khó lường, ngươi không đem bọn họ tính kế ở bên trong, là nể tình Thánh Chủ đứng ra giúp đỡ ngươi?"

Trương Cửu Thiên nói.

"Thánh Đình Hội không cần lo lắng, ta có biện pháp để cho bọn họ thành thật."

"Đúng rồi, ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, ta muốn xếp đặt một người vào đạo môn các ngươi."

Hoàng Đông Kiệt tùy ý nói.

"Xếp đặt một người vào?"

Trương Cửu Thiên nghi hoặc nhìn Hoàng Đông Kiệt.

"Nhậm Vân Nhi, nàng không chết, ngày đó ta đã tiến vào Vĩnh Ám Trường Giang cứu nàng ra."

"Nhi tử của ta cần trưởng thành, chuyện Nhậm Vân Nhi còn sống vẫn phải tiếp tục gạt hắn."

"Ta không phải loại người tàn nhẫn, để Nhậm Vân Nhi tới Đạo môn ngụy trang thành một đạo đồng sửa chữa hoa cỏ, để cho nàng mỗi ngày để có thể liếc nhìn nhi tử của ta từ xa."

Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh trả lời.

"Chẳng trách ngươi ngày đó không xuất hiện, thì ra ngươi đã sớm lẻn vào Vĩnh Ám Trường Giang cứu người."

"Đây là việc nhỏ, ta tới sắp xếp."

Trương Cửu Thiên khẽ cười nói.

"Không lảm nhảm với ngươi nữa, ta phải rời đi rồi."

Hoàng Đông Kiệt đứng dậy rời đi, Trương Cửu Thiên không có ngăn cản, tùy ý để Hoàng Đông Kiệt rời đi.

"Vương, Vương gia."

Dương Lộ Lộ nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đến, nhất thời trở nên trói buộc rất nhiều.

"Trong khoảng thời gian này ngươi khổ cực rồi, đi làm một bữa cơm cho cha con chúng ta."

Dương Lộ Lộ nghe vậy gật đầu lui xuống.

Nhìn thấy Dương Lộ Lộ rời đi, Hoàng Đông Kiệt đi tới bên thác nước, nhìn nhi tử ở dưới thác nước bị thác nước đánh vào.

Cũng không lâu lắm, Hoàng Thiên Khải sức cùng lực kiệt bị thác nước đánh vào đáy sông, đợi hắn từ trong sông bò ra ngoài, cả người hắn nằm ở bên bờ sông thở dốc.

"Ngươi đã đến rồi!"

Khoảnh khắc Hoàng Thiên Khải nghỉ ngơi, nhìn thấy Phụ Vương đứng ở một bên, không có kinh hỉ, không có ngạc nhiên, bình tĩnh nói.

"Bây giờ hối hận rồi chứ?"

Hoàng Đông Kiệt ánh mắt bình tĩnh hỏi.

"Hối hận, rất hối hận, ta vô cùng căm hận bản thân trước đây đã phớt lờ tầm quan trọng của lực lượng, mới đưa đến Vân Nhi...”

Hoàng Thiên Khải biết Phụ Vương đang nói cái gì, điều này khiến cho hắn siết chặt nắm đấm, vô cùng hối hận bản thân trước đây không nghiêm túc tu luyện.

"Đứng lên, để vi phụ xem thử, trong khoảng thời gian này ngươi đã trở nên mạnh mẽ thế nào."

Hoàng Đông Kiệt nói với tiểu nhi tử đang nằm dưới đất. Hoàng Thiên Khải cũng không do dự, xoay người tấn công về hướng Phụ Vương hắn, không có ý nương tay chút nào, đem những gì mình học được, dùng được, đều đánh về hướng của Phụ Vương hắn.

Hoàng Đông Kiệt cũng không khách khí, mượn cơ hội ngược nhi tử của hắn một lần.

Cũng không lâu lắm, Hoàng Thiên Khải mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất.

Lúc này Hoàng Thiên Khải đau đến nói không nên lời, đang dùng ánh mắt oán trách nhìn Phụ Vương bất lương của hắn.

Hoàng Đông Kiệt không để ý đến ánh mắt của nhi tử, hiện tại thể xác và tinh thần của hắn đã thư thái rất nhiều, quả nhiên cũng không có việc gì đánh nhi tử là vui sướng nhất.

Hết chương 278.
Bình Luận (0)
Comment