“Quảng, Quảng Văn ngươi, ngươi!”
Mọi người ở Đại Phật tự thấy Quảng Văn toàn thân trang phục thành viên Thánh Đình hội, rất nhiều thành viên Thánh Đình hội phụ cận lại làm như không thấy Quảng Văn.
Lúc này bọn họ còn không biết trò mèo vờn chuột bên trong thì bọn họ sống phí rồi.
“Thành viên Thánh Đình hội, thủ hạ của phụ vương, chuyện gì xảy ra, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Một khắc thấy Quảng Văn, sát tâm của Hoàng Thiên Khải đạt tới điểm cực hạn, có thể thấy Quảng Văn một thân trang phục thành viên Thánh Đình hội, thành viên Thánh Đình hội chung quanh rõ ràng biết rõ sự tồn tại của Quảng Văn.
Điều này khiến cho lý trí của hắn bừng tỉnh, cũng tạm thời ngăn chặn cừu hận, chỉ là hắn không rõ Quảng Văn là thủ hạ của phụ vương vì sao phải nhốt nữ nhân của hắn vào Vĩnh Ám Trường Giang. Ngoại trừ đại Tông Sư ra, người rơi vào Vĩnh Ám Trường Giang đều sẽ cửu tử nhất sinh, chứ đừng nói đến lúc ấy Nhậm Vận Nhi vẫn còn đang trong trạng thái trọng thương.
“Đây là ý của phụ vương hay là...”
“Nhị thế tử, thánh chủ đã từng để lại cho ngươi một bất ngờ, thấy ta chẳng lẽ ngươi còn không đoán được thánh chủ để lại cho ngươi bất ngờ gì sao?”
Quảng Văn cười tủm tỉm cung kính nói.
“Ngươi, ngươi nói Vân Nhi nàng...”
Nghe xong thân thể Hoàng Thiên Khải chấn động, mắt lộ ra cảm xúc kích động lại hưng phấn, hắn đã đoán được phụ vương để lại cho hắn bất ngờ gì.
“Có phải Vân Nhi còn sống hay không, nói cho ta biết, Vân Nhi nàng có phải còn sống hay không?”
Hoàng Thiên Khải buông kiếm trong tay ra, cả người đột nhiên tới trước mặt Quảng Văn, hai tay nắm chặt hai vai Quảng Văn khẩn cấp hỏi.
“Đương nhiên thiếu phu nhân còn sống, thánh chủ làm tất cả đều là vì bồi dưỡng nhị thế tử ngươi, tuy rằng thủ đoạn hơi hắc ám một chút nhưng thánh chủ không thể không để ý đến tính mạng con dâu mình.”
Quảng Văn cung kính trả lời.
“Vân Nhi ở đâu, bây giờ Vân Nhi đang ở đâu?”
Hoàng Thiên Khải xác định Nhậm Vân Nhi thật sự còn sống, kích động chỉ muốn biết tung tích của Nhậm Vận Nhi.
“Nhị thế tử, thực ra thiếu phu nhân vẫn luôn ở bên người ngươi bảo vệ cho ngươi.”
“Vân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh ta?”
Hoàng Thiên Khải sửng sốt, ở bên cạnh hắn, hắn sao lại không biết.
“Nhị thế tử, mỗi ngày đạo đồng trẻ tuổi xuất hiện gần nơi tập luyện của ngươi thực chất là thiếu phu nhân cải trang.”
“Thiếu phu nhân luôn ở gần ngươi cắt tỉa hoa cỏ cây cối, lén chú ý ngươi, chỉ là nhị thế tử một lòng muốn báo thù mà tu luyện, vốn dĩ không chú ý tới thiếu phu nhân.”
Quảng Văn vừa nói xong, Hoàng Thiên Khải liền không để ý gì nữa, trực tiếp trở về Thiên Sư Đạo, nóng lòng muốn gặp Nhậm Vận Nhi.
Mấy thành viên Thánh Đình hội liếc nhau, theo sát bước chân của Hoàng Thiên Khải, tiến hành bảo vệ thân thể hoàng Thiên Khải.
“Giết chúng đi!”
Sứ giả Thánh Đình hội biết thánh chủ có thái độ không thích đối với hòa thượng, suy nghĩ một chút bèn dứt khoát một là không làm hai là giết sạch sẽ.
Trong chốc lát, Đại Phật tự lại tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc,
Thiên Sư Đạo.
“Vân Nhi!”
Giọng nói phía sau truyền đến khiến cho Nhậm Vận Nhi đang cắt tỉa hoa cỏ chấn động thân thể, thấy thân phận của mình đã bị bại lộ, Nhậm Vân Nhi chậm rãi xoay người lại nhìn Hoàng Thiên Khải toàn thân đỏ rần lại thở dốc.
“Ngươi đã trở lại.”
Ngay từ đầu Nhậm Vận Nhi đã không lo lắng cho an nguy của Hoàng Thiên Khải, nàng tin tưởng dưới sự bảo hộ kép của Thánh Đình hội và Thiên Sư Đạo, Hoàng Thiên Khải sẽ không sao.
Hoàng Thiên Khải tiết lộ danh tính của nàng, tin rằng quá trình tôi luyện mà phụ thân dành cho hắn đã kết thúc. Nhậm Vận Nhi xoa mặt mấy cái, sau đó nàng cởi bỏ ngụy trang, lộ ra gương mặt thật.
“Vân, Vân Nhi, thật sự là ngươi…”
Lúc này, Hoàng Thiên Khải cũng mặc kệ trên người mình có bẩn hay không, chạy tới ôm chầm lấy Nhậm Vận Nhi.
Ôm Nhậm Vân Nhi chân thật, Hoàng Thiên Khải rơi lệ, cũng không biết là nước mắt kích động hay là do ảnh hưởng của những gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Khóc cái gì, không phải ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao!”
Nhậm Vận Nhi cũng không để ý trên người Hoàng Thiên Khải bẩn hay không, cảm giác Hoàng Thiên Khải rơi lệ, dùng tay vỗ nhẹ lưng hắn, mỉm cười an ủi hắn.
Dương Lộ Lộ ở xa xa thấy Hoàng Thiên Khải và Nhậm Vân Nhi ôm nhau cũng không xuất hiện cảm xúc kinh ngạc gì, rõ ràng nàng sớm biết đạo nhân này là Nhậm Vận Nhi ngụy trang.
Nàng lén rời khỏi hiện trường, không quấy rầy Hoàng Thiên Khải và Nhậm Vận Nhi gặp nhau. Hồi lâu, Hoàng Thiên Khải bình tĩnh lại, ngay sau đó hai người nói chuyện lặng lẽ.
Vân Hải Phái bị tiêu diệt, Thính Vũ Các bị tiêu diệt, ngay sau đó tin tức Ma giáo và Phật Môn cũng bị tiêu diệt cũng truyền ra.
Nhất thời, thiên hạ yên tĩnh!
Mặc kệ bọn họ chấn động như thế nào cũng biết triều đình bây giờ thế như chẻ tre.
Tất cả thế lực không an phận lúc này đều an phận lại, bốn thế lực siêu nhiên nói diệt là diệt, bọn họ chỉ là lũ tôm tép, lấy cái gì ngăn cản triều đình.
Vì sinh tồn, bây giờ triều đình nói gì thì bọn họ làm đó.
Không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ bọn họ là cá thịt trên ván gỗ.