“Ầm!”
Đám người Hoàng Đông Kiệt rời đi một hồi, mặt đất lõm xuống nổ tung từ trong ra ngoài, một đám người chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò ra.
“Cảm ứng không thấy bất kỳ khí tức nào, bọn người Hoàng Đông Kiệt hẳn là đã chạy trốn rồi.” Bạch Vân Dạ vừa từ trong hố nhảy ra đề phòng tình hình chung quanh, thấy không có người lại không cảm ứng được khí tức của đám người Hoàng Đông Kiệt, biết đám người Hoàng Đông Kiệt đã chạy mất rồi.
“Hừ, chạy trốn được hòa thượng không chạy được miếu, chúng ta trở về triệu tập nhân mã giết về phía kinh thành, ta không tin bọn họ ngay cả kinh thành cũng vứt bỏ.”
Khi Trịnh Thiên Tuyệt nói chạy được hòa thượng không chạy được miếu, ánh mắt Vô đại sư liếc tới, biết Trịnh Thiên tuyệt không phải đang nói hắn, ánh mắt của hắn lại liếc trở về.
“Bọn hắn sẽ không vứt bỏ kinh thành, nhưng bọn họ sẽ triệu tập lượng lớn quân đội tầng tầng lớp lớp bảo vệ kinh thành, một khi khai chiến có lẽ nhân số thương vong rất lớn.”
Mạch Vô Sinh biết đế quốc Đại Hạ không thiếu nhất chính là quân đội, hắn sợ chính diện khai chiến thì thành viên ám sát của hắn sẽ chịu thiệt.
“Chúng ta còn có lựa chọn sao, ngươi cũng không phải không biết thiên phú khủng bố của Hoàng Đông Kiệt, chúng ta không thể để lại cho hắn bất kỳ thời gian phát triển nào.”
“Bây giờ thừa dịp Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên bị trọng thương, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, chỉ cần đột phá quân đội, năm người chúng ta hợp lực tuyệt đối có thể giết chết hắn.”
Trịnh Thiên Tuyệt chém đinh chặt sắt nói.
“Nếu các ngươi do dự, chúng ta sẽ không có cơ hội giết hắn, vì tổ tiên ta còn lại lực lượng không nhiều lắm.”
Nhậm Thiên Hữu đứng ra giúp giáo chủ của hắn nói chuyện.
“Nhậm thí chủ, lực lượng của quý tổ tiên dùng một phần thì ít đi một phần, chẳng lẽ không có lực lượng khác tăng cường hoặc bổ sung vào lực lượng trên người quý tổ tiên hay sao?”
Lực lượng con rối không ngừng giảm bớt, mọi người ở hiện trường đều phát hiện ra. Nhưng bây giờ bọn họ cần lực lượng con rối, lực lượng con rối không còn thì bọn họ rất khó đối phó với đông đảo cường giả triều đình.
“Bên trong động phủ hẳn là có năng lượng thủy tinh gì bổ sung lực lượng trên người tổ tiên, nhưng các ngươi cũng thấy rồi đó, trong động phủ trống rỗng.”
“Không cần nghĩ, bảo vật bổ sung lực lượng trên người tổ tiên cũng bị vị kia cuỗm đi rồi.”
Mọi người ở hiện trường đều trầm mặc, bọn họ đều biết người mà Nhậm Thiên Hữu nói là lão bất lương...
“Thực lực tổ tiên ngươi còn lại bao nhiêu?”
Bạch Vân Dạ hỏi.
“So với bất luận kẻ nào trong chúng ta cũng mạnh hơn một chút, nếu như dùng tổ tiên của ta trùng kích quân đội mà nói, có thể phá tan quân đội nhưng lực lượng trên người tổ tiên ta cũng sẽ bởi đó mà tổn hao hết.”
Nhậm Thiên Hữu suy nghĩ một lát trả lời.
“Ta đồng ý tập hợp nhân mã tấn công kinh thành, dù sao quan hệ giữa chúng ta và Hoàng Đông Kiệt cũng là không phải ngươi chết thì là ta vong.”
“Đồng ý!”
“Ta cũng đồng ý!”
Bạch Vân Dạ mở miệng đồng ý, những người khác không nghĩ nhiều cũng đồng ý.
“Đáng tiếc, nếu Lục thần y không bị đá đề chết trong động phủ, dư độc trong cơ thể chúng ta có thể lập tức cởi bỏ.”
“Cũng may dư độc trong cơ thể không bá đạo như vậy, nhưng bức nó ra cũng phải mất vài ngày.” Mạch Vô Sinh cảm ứng được độc tố còn sót lại trong cơ thể, muốn ép nó đi ra cần vài ngày, nhưng làm như vậy cũng lãng phí thời gian vài ngày...
“Thánh giáo của ta có hai loại bí thuật, đều có thể nhanh chóng giải quyết độc tố trên người chúng ta, một là dùng bí thuật truyền độc tố đến trên thân thể người khác, để người khác thay chúng ta chịu độc.”
“Có điều chân nguyên của chúng ta vô cùng bá đạo, vừa truyền xong thì người bị truyền sẽ tử vong tại chỗ.”
“Bí thuật thứ hai là hấp thu tinh khí thần của một Tông Sư, để chúng ta nhanh chóng hóa giải độc tố, tinh khí thần một Tông Sư không đủ, lại thêm một người, thẳng đến khi chúng ta có thể hóa giải độc tố mới thôi.”
“Vô đại sư, hai loại bí thuật này là phương pháp nhanh nhất để chúng ta giải quyết độc tố trên người, không nên nghĩ đến vấn đề sát hay không sát sinh, lãng phí không công mấy ngày đều có khả năng khiến cho Hoàng Đông Kiệt trở nên mạnh hơn nữa.”
Trịnh Thiên Tuyệt nói xong phương pháp thì nhìn Vô đại sư, hắn không muốn Phật Môn lề mề cản chân.
“Bí thuật thi triển như thế nào?”
Vô đại sư cũng không do dự, hỏi bí thuật thi triển như thế nào.
Trịnh Thiên Tuyệt thấy thế thì truyền thụ bí thuật cho đám người Bạch Vân Dạ ngay tại chỗ. Truyền thụ bí thuật xong, đám người Trịnh Thiên Tuyệt tách ra rời đi, đều chạy về triệu tập nhân mã chuẩn bị tấn công kinh thành.
Hoàng cung.
“Phụ vương, lão tổ sao rồi?”
“Phụ vương, sư phụ sao rồi?”
Hoàng Đông Kiệt vừa đi ra, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn vội vàng hỏi.
“Dù sao bọn họ tuổi tác cũng hơi lớn, hơn nữa lần này bị thương rất nặng, muốn khôi phục có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh trả lời.
“Chuyện này...”
Hoàng Thiên Trấn hơi lo lắng, lão tổ và Thuần Dương chân nhân đều ngã xuống, còn lại một mình phụ vương làm sao chống lại năm đại Tông Sư cộng thêm một con rối cấp bậc Thiên Nhân được?
“Không cần lo lắng gì hết, vi phụ sẽ không để bọn họ nguy hại đến đế quốc Đại Hạ đâu.”
“Phụ vương, bây giờ chúng ta có hơn hai trăm vạn quân đội tầng tầng lớp lớp bảo hộ kinh thành, chúng ta không cần phải cứng đối cứng với bọn họ.”
“Lấy thiên phú của phụ vương, chỉ cần yên lặng tu luyện vài năm, không phải là đã nắm chắc cơ hội tiêu diệt bọn họ sao!”
Hoàng Thiên Trấn không hy vọng phụ vương của hắn mạo hiểm, muốn dùng lượng lớn quân đội kéo dài thời gian, như vậy để phụ vương của hắn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể nắm chắc việc đối phó với bọn người Trịnh Thiên Tuyệt.
“Ý kiến này hay, nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc, bọn họ sẽ không cho ta thêm thời gian nữa. Nếu ta kiên trì không rời khỏi kinh thành, bọn họ sẽ tàn sát các quận huyện xung quanh để buộc ta phải xuất hiện.”