Đám người Mạch Vô Sinh thấy Hoàng Đông Kiệt vứt bỏ Thương Long kiếm thì vui vẻ, thiếu binh khí cũng tương đối thiếu một nửa chiến lực.
Thương Long kiếm quá sắc bén, lúc trước cũng vì Hoàng Đông Kiệt có Thương Long kiếm trong tay mà hai vị kiếm đạo chí cường Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ không còn cách nào khác.
Cho dù bọn họ biết Hoàng Đông Kiệt là cường giả rèn luyện thể chất, với kiếm trong tay bọn họ cũng tự tin có thể cắt được da thịt của Hoàng Đông Kiệt.
Năm vị đại Tông Sư cùng động, từ bốn phương tám hướng nhảy về phía Hoàng Đông Kiệt, hung chiêu đầy sát ý cắn nuốt Hoàng Đông Kiệt.
Nắm đấm của Hoàng Đông Kiệt trở nên nhanh hơn, một quyền đánh tan Phục Ma quyền của Vô đại sư, đồng thời cũng dùng tay chân hóa giải sát chiêu của Trịnh Thiên Tuyệt và Nhậm Thiên Hữu.
Đối mặt với chém kích của Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ, lượng lớn chân nguyên quấn quanh trên cánh tay hắn cứng rắn chống đỡ thương tổn do kiếm phong gây ra.
Trong phút chốc, hơn trăm chiêu đi qua, cảm xúc năm người Trịnh Thiên Tuyệt đều trầm xuống. Họ đã tính toán sai lầm nghiêm trọng, Hoàng Đông Kiệt vứt bỏ Thương Long kiếm cũng không có giảm bớt chiến lực, ngược lại toàn bộ chiến lực trở nên mạnh hơn.
“Kiếm phong của các ngươi trở nên cùn rồi, xem ra con rối tự hủy khiến hai người các ngươi bị thương cũng không nhẹ.”
Hoàng Đông Kiệt cánh tay run lên, vung kiếm của Mặc Vô Sinh ra, trên mặt mang theo nụ cười cuồng nhiệt, hiển nhiên cũng hưng phấn.
“Hừ!”
Sắc mặt Mạch Vô Sinh lạnh lùng, hắn không nhiều lời, hừ lạnh một tiếng, lưỡi kiếm càng sáng hơn, mỗi lần chém một kiếm đều đâm vào cổ và tim của Hoàng Đông Kiệt.
“Bắt được ngươi rồi!”
Trên mặt Vô đại sư lộ ra niềm vui vô cùng dữ tợn, hắn bắt lấy cổ tay trái của Hoàng Đông Kiệt. Hoàng Đông Kiệt nháy mắt phân tâm, cổ tay phải của hắn cũng bị Trịnh Thiên Tuyệt bắt được, Trịnh Thiên Tuyệt và Vô đại sư khống chế cánh tay trái phải của Hoàng Đông Kiệt, giữ chặt Hoàng Đông Kiệt.
“Lần này xem ngươi có chết hay không!”
Nhậm Thiên Hữu xuất hiện phía sau Hoàng Đông Kiệt, hai tay giữ chặt cổ Hoàng Đông Kiệt, đột nhiên dùng sức muốn bẻ gãy cổ hắn, vừa cố gắng lại xấu hổ, phát hiện mình không thể bẻ gãy cổ Hoàng Đông Kiệt.
“Động thủ đi, không cần để ý đến ta.”
Nhậm Thiên Hữu không ngừng vặn cổ Hoàng Đông Kiệt, chống đỡ thân thể Hoàng Đông Kiệt, khi phát hiện Hoàng Đông Kiệt giãy giụa, hiển nhiên có nguy cơ trốn thoát, hắn vội vàng gọi Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ ra tay.
“Cực Hoàng Nhật Trú!”
“Phá Hiểu!”
Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ bắt lấy cơ hội không dễ dàng này, đều sử dụng sát chiêu kiếm đạo áo nghĩa của mình, đâm thẳng tới cổ và trái tim Hoàng Đông Kiệt.
“A!”
Đối mặt tuyệt sát, Hoàng Đông Kiệt đột nhiên thở lớn tiếng rít gào, làn sóng âm thanh cực lớn xuyên qua toàn bộ cánh đồng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến bọn người Trịnh Thiên Tuyệt.
Thiên địa đột nhiên trở nên trang nghiêm, thân thể Hoàng Đông Kiệt chấn động, Trịnh Thiên Tuyệt cùng ba người khác đang ôm hắn đều bị cuốn đi.
Đối mặt với sát chiêu không thể tránh được, Hoàng Đông Kiệt cũng dứt khoát không trốn, cứng rắn công kích Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ.
Cuộc tấn công của Bạch Vân Dạ thất bại và Mạch Vô Sinh đâm trúng. Trong khoảnh khắc, Hoàng Đông Kiệt dùng chỉ ấn đánh trả, Bạch Vân Dạ và Mạc Vô Sinh nhanh chóng rút lui.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
Bạch Vân Dạ rất tiếc hận, hắn đâm vào cổ Hoàng Đông Kiệt một kích, thời khắc mấu chốt Hoàng Đông Kiệt né tránh được.
Mạch Vô Sinh ngược lại đâm trúng, đáng tiếc không đâm trúng trái tim mà chỉ là chỉ xuyên qua vai trái của Hoàng Đông Kiệt.
Thương thế này mặc dù ảnh hưởng đến Hoàng Đông Kiệt nhưng không đủ để hoàng Đông Kiệt lâm vào bị động.
“Thì ra ngươi cũng chảy máu.”
Mạch Vô Sinh thở hổn hển, một kích vừa rồi tiêu hao không ít lực lượng của hắn, có điều thấy bả vai Hoàng Đông Kiệt bị hắn xuyên qua, cảm xúc của hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàng Đông Kiệt nhìn thương thế trên bả vai, làm cơ bắp co rút lại, để thương thế không chảy máu, hắn nghe Mạch Vô Sinh châm chọc, hắn không có chút tức giận nào mà còn cười cực kỳ hưng phấn.
“Đâm xuyên qua vai ta, dường như ngươi rất vui vẻ. Nếu đã như thé, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi thật tốt, để ngươi chết trước!”
Vừa dứt lời, Hoàng Đông Kiệt chính diện chạy tới Mạch Vô Sinh.
Những người khác sắc mặt căng thẳng, Mạch Vô Sinh có thương thế trong người, lại hao hết đa số lực lượng, hắn là người yếu nhất trong số họ.
Lúc này Mạch Vô Sinh vốn dĩ không có lực lượng dư thừa chống đỡ áp lực của Hoàng Đông Kiệt, một khi để Hoàng Đông Kiệt giết Mạch Vô Sinh, vậy áp lực của bốn người bọn họ cũng lớn hơn.
Biết Hoàng Đông Kiệt chọn quả hồng mềm bắt nạt, bốn người Trịnh Thiên Tuyệt đương nhiên không đồng ý, tất cả đều chạy tới phân giải áp lực của Mạch Vô Sinh.
Mạch Vô Sinh không dám lơi lỏng chút nào, trạng thái bây giờ của hắn rất không tốt, nhưng công kích của Hoàng Đông Kiệt đã đến trước mắt, không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, giơ kiếm đánh mạnh vào Hoàng Đông Kiệt.
“Ngươi nằm xuống cho ta!”
“Keng!”
Quyền đầu và kiếm phong va chạm, lực đạo mạnh mẽ ném Mạch Vô Sinh ra ngoài, tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất đá khô.
Hoàng Đông Kiệt còn muốn tiếp tục đánh chết Mạch Vô Sinh, kết quả bốn người Trịnh Thiên Tuyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản hắn lại.
“Tiêu hao chân nguyên của hắn, chỉ cần chân nguyên của hắn hao hết, hắn chính là cá thịt!” Bốn người Trịnh Thiên Tuyệt cũng hiểu lợi dụng ưu thế, Hoàng Đông Kiệt mạnh hơn bọn họ không ít nhưng chân nguyên là tất cả của một người, năm người bọn họ cũng đủ từ từ tiêu hao hết chân nguyên của Hoàng Đông Kiệt.”
“Khụ khụ!”
“Thật sự là một con quái vật, đánh lâu như thế mà hắn còn có lực lượng mạnh như vậy.”
Mạch Vô Sinh từ trong hố lớn bò ra, hắn ho ra không ít máu, ăn vài viên đan dược vào mới hơi hơi ổn định thương thế.
Nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn lần nữa giơ kiếm ra trận.