Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 317 - Chương 317. Bắt Đầu Không Làm Người!

Chương 317. Bắt đầu không làm người!
Chương 317. Bắt đầu không làm người!

Đây là một thế giới tương tự như Liêu Trai nhưng có rất nhiều nơi không giống như Liêu Trai. Thế giới này không có tiên ma, hoặc là nói tiên phật bằng cách nào đó đã biến mất trong dòng sông lịch sử.

Thiên địa tràn ngập các loại năng lượng, nơi này phân thức tu luyện cũng đa dạng, kiếm tu, phù tu, võ tu vân vân.

Đẳng cấp tu luyện chia ra từ nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất. Có một điểm rất kỳ lạ là mặc kệ người tu luyện mạnh bao nhiêu, thọ mệnh cũng sẽ không vượt qua một trăm năm mươi tuổi, đây là bị thiên địa kỳ lạ này hạn chế.

Đương nhiên, người muốn sống lâu một chút cũng có biện pháp, có thể chuyển hóa bản thân thành không người không quỷ, hoặc là dị chủng, nhưng làm như vậy đều phải trả giá, hoặc là chịu tác dụng phụ.

Yêu quái thì khác, tuổi thọ của chúng có thể tồn tại lâu hơn nhân loại nhiều đời, thậm chí là mười mấy đời.

Chỉ cần chúng sống đủ lâu, thực lực của chúng lại càng cường đại.

Có điều không phải chúng nó muốn sống lâu là có thể sống lâu, cứ qua ba trăm năm, năm trăm năm đều phải trải qua thiên kiếp tẩy lễ, càng về sau uy lực của thiên kiếp càng mạnh.

Nhất là lôi kiếp ngàn năm, yêu quái sống sót không có bao nhiêu.

Ngoại trừ sống lâu, yêu quái cũng có thể ăn thịt người để tăng trưởng tu vi, ăn càng nhiều càng mạnh.

Nhìn tổng thể, yêu quái tốt hơn rất nhiều so với số mệnh của con người. Nhưng dù sao nhân loại cũng là con cưng của thiên địa, tuổi thọ nhân loại ngắn nhưng tốc độ tu luyện của nhân loại nhanh, tu luyện mấy chục năm là có thể chống lại yêu quái mấy trăm năm.

Bình thường Thiên Sư cửu phẩm có thể chống lại yêu ma quỷ quái tu vi trong vòng một trăm năm.

Thiên Sư bát phẩm có thể chống lại yêu ma quỷ quái tu vi trong vòng hai trăm năm.

Thất phẩm có thể chống lại trong vòng ba trăm năm!

Lục phẩm có thể chống lại trong vòng bốn trăm năm!

Thiên Sư nhất phẩm có thể chống lại yêu ma quỷ quái tu vi trong vòng chín trăm năm.

Bình thường tình hình là như vậy, nhưng thủ đoạn của nhân loại rất nhiều, có pháp khí, linh khí vân vân, vượt qua một hai cấp khiêu chiến cũng không thành vấn đề.

Về lý do tại sao có thông tin này trong bộ nhớ của rùa già là vì những người nuôi rùa già không bình thường.

Rùa già ở nhà quan lại, đương gia chính là người trảm yêu.

Trảm Yêu Ti là một tổ chức quan trọng của vương triều Đại Huyền dùng để đối phó yêu ma quỷ quái, quyền lực đặc biệt lớn, dù sao yêu ma quỷ quái tạo ra thương tổn quá lớn, nhân loại đối mặt với yêu ma quỷ quái luôn có vẻ rất vô lực.

Lục gia chính là gia tộc nhận nuôi rùa già mấy trăm năm.

Tại sao con rùa già lại được Lục gia nhận nuôi, chuyện này phải kể từ mấy trăm năm trước, con rùa già này sống ở một nơi gọi là hồ Thiên Thu.

Ở hồ Thiên Thu, rùa già có bạn đời và có một đám con cái, cuộc sống vô cùng vui vẻ. Ai ngờ đụng phải một con đại bàng vừa mới khai mở linh trí, con đại bàng thật sự không kén ăn, cưỡng ép bắt nó từ hồ Thiên Thu lên.

Sau đó ném nó lên cao, vừa vặn đập vào bụi cỏ nơi một thương đội đang nghỉ ngơi.

Diều hâu vừa mới khai mở linh trí không có yêu lực gì, thấy phía dưới nhiều người như vậy, nghĩ cũng không nghĩ bèn vứt bỏ thức ăn là con rùa già này.

Con rùa già bị ném từ trên cao xuống, dù có bụi cỏ làm đệm cũng ở trong trạng thái hấp hối, người dẫn đầu thương đội còn muốn ăn thịt rùa già.

Kết quả bị một tiểu thủ lĩnh thích rùa trong thương đội ngăn cản, tiểu thủ lĩnh dùng giao tình đoạt lấy con rùa già này.

Con rùa già hấp hối may mắn được tiểu thủ lĩnh này nuôi sống, rùa già không có khai mở linh trí lại thích đi theo ân nhân cứu mạng này.

Tiểu thủ lĩnh này thấy thế cũng nhận nuôi con rùa già.

Tiểu thủ lĩnh tên là Lục Chân, rùa già cứ như vậy cùng Lục Chân đi hết cuộc đời.

Đời thứ hai hậu nhân Lục gia nuôi nó cũng được nó tiễn đưa.

Thế hệ thứ ba cũng vậy!

Thế hệ thứ tư, thế hệ thứ năm cũng không phải là bất ngờ.

Đến đời thứ sáu phát triển, đời thứ sáu ở trong kinh thành, ở kinh thành buôn bán có không ít nhân mạch.

Thế hệ thứ sáu ra đi vẫn được con rùa già này tiễn đưa.

Đời thứ bảy vì cơ duyên gia nhập Trảm Yêu Ti, đời thứ tám cũng gia nhập Trảm Yêu Ti, đời thứ chín là một tiểu hài tử xấu xa.

“Thật sự là, ta sắp trở thành gia phả của người Lục gia rồi.”

“Đến một người tiễn một người, hôm nay cũng đến đời thứ chín rồi.”

“Tuy rằng ta giáng lâm khiến cho thân thể này có thêm một chút sức sống, nhưng dù sao thì cơ thể này cũng sắp chết.”

“Muốn sống lâu hơn một chút để nghiên cứu yêu ma quỷ quái thế giới này, ta phải nghĩ biện pháp sống sót, thức tỉnh bản mạng thiên phú là biện pháp, hy vọng có thể thức tỉnh được một chút thiên phú.”

“Nhưng vận khí là thứ thật sự rất khó nói, có lẽ thức tỉnh chính là thiên phú hố rùa.”

“Nếu như thức tỉnh bản mệnh thiên phú rất hố, vậy ta sẽ phải nghĩ biện pháp chuyển biến linh khí của thiên địa này thành yêu lực, triệt để thành yêu.”

“Không phải nói tiểu yêu khai mở linh trí đều có thể dựa vào bản năng hấp thu linh khí thiên địa chuyển hóa thành yêu lực, như thế nào đến ta lại không được?”

“Dáng vẻ này của ta coi như là khai mở linh trí, ta cũng cảm giác được thiên địa này trôi nổi các loại năng lượng khí thể, sao ta lại không hấp thu được?”

“Hay là nói thân thể này già đến mức không hấp thu được linh khí thiên địa, hoặc ta là dị chủng, tu luyện thông thường không thích hợp với ta?”

Hoàng Đông Kiệt cảm giác được điều kiện của bản thân thấp quá.

Không hiểu sao Hoàng Đông Kiệt cũng không nghĩ ngợi, chờ an toàn vượt qua ba ngày thức tỉnh thiên phú bản mệnh rồi nói, hắn tin thiên phú bản mạng sẽ cho hắn ngạc nhiên vui mừng.

“Ký ức ném đồ vật lên cao thật sự là ấn tượng sâu sắc, đã để để lại bóng ma tâm lý cho con rùa ban đầu.”

“Hy vọng con diều hâu ném ta lên cao còn sống, cuối cùng có một ngày, ta sẽ bẻ gãy cánh của ngươi, nhổ lông của ngươi, phong bế yêu lực của ngươi, để ngươi cũng nếm thử một chút cảm giác bị ném lên cao.”

Ký ức khắc sâu nhất mà thân thể này để lại cho Hoàng Đông Kiệt chính là đoạn bị diều hâu ném lên cao, hắn đã thừa nhận thân thể này, tiếp nhận đoạn nhân quả này, có oán báo oán, có thù báo thù.

Hết chương 317.
Bình Luận (0)
Comment