“Ngươi ở nhà trông coi, ta đi tra xét tư liệu.”
Lục Trạch cũng biết một yêu ma có thể vào khu cấm văn nguy hiểm đến mức nào, nhìn phụ thân đi tổng bộ tra tư liệu, hắn ở nhà canh giữ, cả đêm hắn cũng không ngủ.
Trời vừa sáng, khu vực này đã tới rất nhiều người của Trảm Yêu Ti, phù sư cũng không ít, dù sao ở chỗ này không phú thì quý, không ít gia quyến trung cấp đều ở chỗ này.
Nhưng tra xét cả ngày cũng không phát hiện bất kỳ dị thường nào, sau đó thì không tra nữa. “Phụ thân, bọn họ không tin chúng ta, còn cảm thấy chúng ta nói dối.”
Lục Trạch rất tức giận, yêu ma có thể vào khu có cấm văn của phù sư không phải là không có, không phải đại yêu có thiên phú đặc biệt thì la yêu vương thực lực đỉnh thiên.”
Nơi này chỉ là khu dân cư của gia quyến trung tầng, các phù sư cho rằng yêu ma hiếm có này làm sao lại xuất hiện ở đây, còn không để lại bất kỳ dấu vết gì.
“Yên tâm một chút, chớ nóng nảy, nơi này là kinh thành, loại yêu ma cấp bậc này đều có ghi chép, ảnh yêu có thể bị chúng ta đánh tan thuộc về tiểu yêu.”
“Tiểu yêu không gây hại nhiều, hơn nữa tra không ra cái gì, đám phù sư vì mặt mũi dĩ nhiên cùng nhau bác bỏ lý do của chúng ta.”
Lục Hải Nguyên lắc đầu nói.
“Đám phù sư thật đáng giận, cũng vì người nhà bọn họ không ở đây nên bọn họ mới qua loa có lệ như vậy.”
Lục Trạch nắm chặt nắm tay nhưng lại không làm gì được phù sư.
“Trạch, ngươi phải tự mình lo liệu. Sau này công tác trảm yêu trừ ma dựa vào chính mình.”
“Phụ thân, ngươi đây là”
“Ta sẽ chuẩn bị trạng thái bán nghỉ hưu để có thể có nhiều thời gian ở nhà hơn.”
Bán nghỉ hưu không phải là nghỉ hưu thực sự, chỉ hơn là công việc giảm hơn một nửa mà thôi. Lục Trạch không phản bác gì, hắn biết phụ thân làm như vậy là vì bảo vệ người nhà, dù sao ảnh yêu xuất hiện ở đây quả thật là một uy hiếp nguy hiểm...
Hơn nữa phụ thân đã hơn sáu mươi tuổi, xin nghỉ hưu bán thời gian cũng không có vấn đề gì.” “Phụ thân, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình!”
Qua hai ba ngày, Hoàng Đông Kiệt cũng nắm trong tay quy luật sau khi Lục gia có thay đổi nhỏ, cha con Lục gia sẽ cùng nhau ra ngoài làm việc, chẳng qua Lục Hải Nguyên là nửa nghỉ hưu, lúc nào cũng có khả năng trở về.
Về phần hai đứa nhỏ Lục gia, bọn chúng vừa vào hậu viện, Hoàng Đông Kiệt lẻn xuống đáy nước đợi, không thèm để ý tới bọn chúng, chỉ có lúc bọn họ cho chút thức ăn Hoàng Đông Kiệt mới có thể ra ngoài ăn.
“Thì ra còn có thể sử dụng như vậy!”
Chờ cha con Lục gia ra ngoài làm việc, hai đứa nhỏ cùng mẫu thân bọn họ về nhà mẹ đẻ chơi, Hoàng Đông Kiệt nghiên cứu dị năng của hắn.
Sau một hồi nghiên cứu, hắn thực sự đã đưa ra được một số thành quả nhỏ.
Hắn cầm lấy viên sỏi màu đen bên hồ, đánh dấu tọa độ, ném đến phía trước mười thước, sau đó hai cánh cửa truyền tống xuất hiện. Một cánh ở trước mặt hắn, một cái ở cách hắn mười thước... Giống như cánh cửa thần kỳ của Doremon, muốn vào như thế nào thì vào, muốn ra như thế nào thì ra, mấu chốt nhất chính là Hoàng Đông Kiệt có thể khống chế cửa truyền tống mở rộng hoặc thu nhỏ lại.
Hoàng Đông Kiệt thu nhỏ cửa chuyền xuống kích thước của quả cầu thủy tinh và giấu trong đá cuội, để cái bóng đi ra ngoài.
Sau đó cái bóng triệt để thoát ly giới hạn khoảng cách của bản thể, ba ngàn thước, bảy ngàn thước chỉ cần Hoàng Đông Kiệt không đóng cửa truyền tống, cái bóng muốn chạy bao xa là có thể chạy được bao xa.
“Có cửa truyền tống thật là tốt, như vậy khoảng cách xa giữa ta và cái bóng sẽ không còn hạn chế nữa.”
Hoàng Đông Kiệt giấu cánh cửa có kích thước bằng quả cầu thủy tinh trước mặt vào trong một tảng đá gần đó, không có ai phát hiện cửa truyền tống này tồn tại.
Một chỗ khác cửa truyền tống nằm ở tảng đá cuội được cái bóng giữ , cánh cổng luôn mở, Hoàng Đông Kiệt và bóng tối có mối liên hệ không giới hạn trong phạm vi một ngàn hai trăm thước. “Chờ tương lai trở nên mạnh mẽ, có thể đóng của truyền tống lại.”
“Bây giờ để ta tận dụng tiện lợi của cửa truyền tống, đi dạo ở kinh thành kỹ một chút.”
Đảo mắt một tháng trôi qua, vì có cửa truyền tống tồn tại, bản thể Hoàng Đông Kiệt không một lần rời khỏi Lục gia, đều do cái bóng hoạt động bên ngoài.
Kinh thành rất lớn, cái bóng Hoàng Đông Kiệt vẫn luôn hành động trong phạm vi rất nhỏ ở phía tây thành, vì cái bóng làm việc khiêm tốn nên không có ai đánh tan nó.
Gặp phải yêu ma cường đại thì vòng qua, chuyên chọn kẻ yếu mà bắt nạt.
Tích lũy thời gian một tháng, Hoàng Đông Kiệt đã có hơn một trăm năm đạo hạnh.
Tốc độ này đã rất nhanh, yêu ma quỷ quái kinh thành đặc biệt giỏi ẩn nấp, hơn nữa Hoàng Đông Kiệt không quen thuộc lắm kinh thành lắm, chọn yêu ma yếu ăn đến hơn một trăm năm đã không dễ dàng gì...
“Dù ta làm việc điệu thấp, nhưng có không ít tiểu yêu vật yếu đuối đột nhiên biến mất cũng sẽ khiến cho một ít người có tâm chú ý.”
“Trảm Yêu Ti không nói, một ít yêu nhân tà ma ngoại đạo có tổ chức cũng đang điều tra ta, ta nên đổi chỗ khác.”
Hoạt động ở khu vực này một tháng, Hoàng Đông Kiệt không do dự muốn đổi chỗ.
“Thật muốn đi đến chỗ ngục nhốt yêu một chút, đáng tiếc ta bây giờ còn nhỏ yếu, vẫn phải chờ ta có bảy tám trăm năm đạo hạnh, không, phải có một ngàn năm đạo hạnh mới chắc ăn một chút.”
“Chỉ cần ở bên ăn một vòng trong ngục, tăng thêm hai ba ngàn năm đạo hành cũng không phải là không thể.”
Nơi có yêu ma quỷ quái ở kinh thành nhiều nhất đương nhiên là yêu ngục của Trảm Yêu Ti, nơi đó giam giữ lượng lớn quỷ quái yêu ma.
Hơn nữa mỗi ngày còn có không ít yêu ma quỷ quái từ các nơi khác được áp tải tới nhốt vào trong yêu ngục.
Hoàng Đông Kiệt muốn đi yêu ngục một lần nhưng nghĩ đến điều kiện bản thân nên vẫn quyết định sau này nói.
Cha con Lục Hải Nguyên trở về, bọn họ còn mang về một cọng cỏ thành tinh.
Cỏ này cũng gầy như thân tre, cao hơn ba mươi cm, nó không có nhánh, chỉ có một cành chính, có hai hàng lá dài buông xuống, trông dáng vẻ ỉu xìu.