“Ngươi nhìn xem mèo nơi này, chúng được bao nhiêu người nuôi, sở dĩ bọn chúng ở chỗ này ôm nhau sưởi ấm là vì bọn chúng đều bị nhân loại vứt bỏ.”
“Bị vứt bỏ thì cũng thôi đi, nhưng mèo nơi này chúng ta thường xuyên thiếu móng vuốt thiếu chân thiếu đuôi, đây đều là tội ác của nhân loại, ngay cả mắt của ta cũng bị con người làm mù.”
“Ngươi hỏi mèo nơi này, có một ai không hận nhân loại, ta nói cho ngươi biết, ta hận không thể giết chết toàn bộ nhân loại.”
“Ngươi ghét cách cư xử của chúng ta đúng không, ngươi thích nhân loại đúng không, được, ta cho người toại nguyện!”
“Ta muốn ngươi nhìn chúng ta ăn thịt đứa bé nhân loại trước mặt ngươi, hoặc là để chính miệng ngươi thử hương vị thịt người.”
Miêu lão đại Miêu Cát nói xong chuẩn bị cho thủ hạ đi ra ngoài trộm đứa bé nhân loại.
“Đầu lĩnh, không thể chờ đợi nữa, giết nó đi!”
Trên nóc nhà, Bạch Tinh Mộc thấy miêu yêu chuẩn bị phái yêu quái đi ra ngoài trộm đứa bé thì tức giận đùng đùng.
“Chuẩn bị…đợi đã, có biến!”
Triệu Quang Hà vừa chuẩn bị động thủ, đột nhiên phát hiện gần phế trạch có động tĩnh, lập tức dừng ý muốn động thủ lại.
“Ngươi nhầm một chuyện, ta cũng không thích nhân loại, ta chỉ thích thức ăn của nhân loại, ngươi dùng đứa bé nhân loại không uy hiếp được ta.”
“Ta không thể theo ngươi, ngươi hãy giết ta đi.”
Con mèo trắng xinh đẹp vẫn rất lạnh lùng nói.
Miêu lão đại Miêu Cát nghe vậy cười lạnh một tiếng, không đáp lại gì cả, phái hai tiểu yêu ra ngoài trộm đứa bé.
“Không, không tốt, lão đại, nhà của chúng ta bị bầy chuột vây kín, hai tiểu yêu phái ra đã bị đàn chuột kéo đi.”
Lúc này một tiểu yêu hoảng hốt chạy vào nói.
“Cái gì, đàn chuột, ngươi chắc chắn không nhầm chứ?”
Miêu lão đại Miêu Cát nghe vậy ánh mắt lạnh lùng, mèo là thiên địch của chuột, áp chế chuỗi thức ăn, chuột làm sao có thể có can đảm dám bao vây tấn công mèo.
Nếu không phải thấy thủ hạ hoảng sợ, nó còn nghĩ là thủ hạ đang nói giỡn với nó.
“Lão đại, thật sự là bầy chuột, hơn nữa chuột vương khống chế đàn chuột còn là con yêu quen thuộc của chúng ta, Kinh Nhạc.”
Thủ hạ trả lời.
“Kinh Nhạc, làm sao nó dám, dám khiêu khích chúng ta như thế?”
Miêu lão đại Miêu Cát cảm thấy rất quỷ dị, con chuột vương đạo hạnh không khác nó lắm, nhưng vì trời sinh khắc chế chuỗi thức ăn, con chuột vương có thể trốn sâu bao nhiêu thì trốn sâu bấy nhiêu, chứ đừng nói là gặp mặt một lần.
Mèo bắt chuột là thiên kinh địa nghĩa, nó cũng muốn bắt được chuột vương Kinh Nhạc để ăn, nhưng nó cũng cực kỳ hiểu được sự lợi hại của chuột vương Kinh Nhạc.
Lợi hại chính là thủy thuỷ triều chuột, phía tây thành có hai chuột vương, một là Kinh Nhạc, một là con chuột vương trong đống phế tích, so sánh hai con, chuột vương Kinh Nhạc khống chế được nhiều chuột hơn.
miêu lão đại Miêu Cát bên thân có không tới mười con miêu yêu thành tinh, nhưng đối mặt với lượng lớn thuỷ triều chuột, dù có chuỗi thức ăn khắc chế cũng rất khó là đối thủ.
Một bên kiêng kỵ thủy thuỷ triều chuột, một bên bị chuỗi thức ăn kiềm chế, điều này cũng dẫn đến miêu lão đại Miêu Cát và chuột vương Kinh Nhạc nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng bây giờ, chuột vương Kinh Nhạc lại đến khiêu khích nó.
“Đi đi, chúng ta ra ngoài xem một chút!”
miêu lão đại Miêu Cát sắc mặt âm trầm, cũng không quan tâm tới mèo trắng xinh đẹp nữa, dẫn thủ hạ đi ra ngoài xem một chút, dù sao cũng là thuỷ triều chuột, nó không thể không nghiêm túc đối đãi.
“Đầu lĩnh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuột lấy đâu ra can đảm để bao vây mèo?”
Bạch Tinh Mộc nghĩ không ra hỏi.
“Suỵt, đừng nói chuyện, im lặng nhìn, đêm nay có lẽ sẽ gặp phiền toái.”
Triệu Quang Hà sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn ở trên nóc nhà đương nhiên nhìn rất rõ ràng, đây đã không phải là đàn chuột đơn giản, mà là thuỷ triều chuột, chuột bầy và thuỷ triều chuột là hai cấp độ vấn đề khác nhau.
Hắn đương nhiên biết chuột vương Kinh Nhạc ở thành tây, dù sao Trảm Yêu Ti có tin tức về chuột vương Kinh Nhạc, chỉ là bây giờ chuột vương Kinh Nhạc khống chế không phải là bầy chuột mà là thuỷ triều chuột.
“Phiền phức rồi, chuột vương Kinh Nhạc này chắc chắn ngay cả chuột cống ngầm cũng khống chế, bằng không lấy đâu ra nhiều chuột như vậy.”
“Nhiều chuột như vậy nếu không thanh trừ, lấy tỷ lệ sinh con một năm mấy đứa, kinh thành có lẽ là sẽ gặp họa chuột.”
“Không được, tất phải trở về bẩm báo, nhất định phải cho người phía trên biết được nguy hiểm của chuột vương.”
“Chuột vương tất phải trừ, mấy tên chuột vương ở kinh thành cũng không thể để lại.”
Triệu Quang Hà nhìn thủy thuỷ triều chuột rậm rạp gần đó, sau lưng cũng toát ra chút mồ hôi lạnh, nhất là nghĩ đến tỷ lệ chuột sinh con, hắn càng thêm ý thức được tai họa của chuột…
Mèo trắng xinh đẹp thấy tiểu yêu xung quanh đều đi theo miêu lão đại Miêu Cát đi ra ngoài, biết lúc này là cơ hội thoát thân tốt nhất của nàng, vì thế nàng điều động một số ít yêu lực trong cơ thể dần dần làm mòn dây thừng trên người.
“Thật sự là thuỷ triều chuột, Kinh Nhạc chết tiệt này chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến với ta!”
miêu lão đại Miêu Cát đi ra phế trạch thấy chung quanh dày đặc thuỷ triều chuột, mắt cũng dần dần trầm xuống, chiến trận như thế hắn không tin chuột vương Kinh Nhạc nhàm chán tới bao vây hắn để chơi.
Đám chuột thấy bọn miêu yêu đi ra, trong bầy chuột cũng là một trận xôn xao, dù sao trời sinh chuỗi thức ăn khắc chế, khiến cho bọn chúng nhát gan, cũng không bằng lòng đối mặt với thiên địch.
Nhưng bọn chúng bình tĩnh lại rất nhanh, vì sau lưng bọn chúng có chuột vương, ý chí của chuột vương chính là phương hướng bọn họ tiến lên.
Chuột mà đói thì đồng loại cũng có thể ăn chứ đừng nói tới sinh vật khác.
“Kinh Nhạc, ngươi có ý gì?”
miêu lão đại Miêu Cát thấy chuột vương Kinh Nhạc hiện thân từ trong thuỷ triều chuột, ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Kinh Nhạc, nếu như cẩn thận quan sát, có thể thấy được trong mắt của hắn còn tràn ngập sự tham lam và thèm ăn.
Rỡ ràng sâu trong nội tâm hắn cực kỳ khát vọng cắn nuốt chuột vương Kinh Nhạc, dù sao hắn cũng là mèo, chuột là thức ăn chủ yếu đã sớm khắc sâu trong ý thức của hắn.
Càng đừng nói yêu lực của Kinh Nhạc rất thuần túy, rất sạch sẽ, thôn phệ hầu như không có nguy hiểm, có đường tắt khiến hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, hắn làm sao có thể không động tâm.
Nhưng thực tế khiến cho hắn bảo trì lý trí, thật sự là thuỷ triều chuột uy hiếp hắn.
Chuột đói, ăn bất cứ thứ gì, hãy để một mình một làn sóng chuột khổng lồ.
“Rất tốt, các ngươi đều ở đây, vừa vặn một lưới bắt hết.”
Kinh Nhạc biết lão đại nhà mình rất hung dữ, bắt đầu cáo giả hổ uy, tìm phiền toái, đương nhiên là tìm miêu yêu làm hắn chán ghét.