Mẫu thân của Lục Thế Viễn gấp gáp thì gấp gáp, nhưng nàng cũng biết bản thân là nữ tắc trong nhà, càng sốt ruột chỉ khiến cho tướng công càng phiền lòng, nàng kìm nén sốt ruột trong lòng chuẩn bị đưa nữ nhi trở về nhà.
"Phụ thân gia gia, nhất định phải cứu ca ca trở về.”
Lục Mộng Lam ở trong lòng mẫu thân hét nói với phụ thân gia gia.
"Nhất định, phụ thân nhất định sẽ cứu ca ca con trở về.”
Lục Mộng Lam có được sự khẳng định của phụ thân, mới cùng mẫu thân trở về nhà.
"Phụ thân, mục tiêu của Thử Vương Tiết Phàm là ta, nếu như ta không về được, xin phụ thân chăm sóc tốt."
Lục Trạch nói xong cũng đi ra ngoài, rõ ràng không có ý muốn mang theo Cửu Hồn Thảo.
"Đứng lại"
Lục Hải Nguyên hét bảo nhi tử dừng lại.
"Ngươi cũng biết mục tiêu của hắn là ngươi, ngươi cảm thấy ngươi đi rồi, ngươi còn có cơ hội sống sót trở về sao, ngươi muốn để vi phụ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?"
Lục Hải Nguyên nổi giận đùng đùng quát.
"Phụ thân, vì cứu Tiểu Viễn, ta không đi không được."
"Được, ngươi cứu được Tiểu Viễn rồi, một Bát Phẩm như ngươi, đi chính là tặng đầu người cho bọn họ."
"Vậy phải làm sao, bọn họ chỉ mặt gọi tên muốn một mình ta đi, ta không đi, ai cứu Tiểu Viễn chứ?"
"Đi, đương nhiên phải đi, nhưng không nhất định là bản thân ngươi phải đi."
Lục Trạch nghe thế, ánh mắt rất nghi hoặc nhìn phụ thân, không phải bản thân hắn đi, đây là ý gì?
"Bãi phế tích là địa bàn của bọn họ, cho dù vi phụ đi cũng phải quỳ, muốn ở bãi phế tích cứu người an toàn thoát thân, nhất định là Kim Bài Trảm Yêu Nhân, hơn nữa còn là Kim Bài Trảm Yêu Nhân thực lực cường hãn, kinh nghiệm phong phú."
"Vi phụ từng kết giao với rất nhiều bằng hữu, trong đó Kim Bài Trảm Yêu Nhân cũng có mấy người, lần này phải mời Kim Bài Trảm Yêu Nhân hỗ trợ mới được."
Lục Hải Nguyên híp mắt nói.
"Phụ thân, ý của ngươi là để cho Kim Bài Trảm Yêu Nhân ngụy trang thành dáng vẻ của ta đi bãi phế tích!"
Lục Trạch lập tức hiểu được ý của phụ thân hắn.
"Không vậy thì sao, không mời người, làm sao cứu người từ loại nơi nguy hiểm này."
"Nhưng phụ thân, ở bãi phế tích, một Kim Bài Trảm Yêu Nhân sợ rằng không đủ."
"Không đủ thì mời thêm 1 người, vừa vặn có một Kim Bài Trảm Yêu Nhân có pháp bảo ẩn nấp, bảo hắn dẫn chúng ta đi vào bãi phế tích, Thử Vương bọn họ chắc hẳn là không phát hiện ra chúng ta."
"Vậy được, hai Kim Bài Trảm Yêu Nhân thêm với chúng ta, có lẽ có thể nắm chắc cứu Tiểu Viễn ra."
Lục Trạch vừa nghe xong, trên mặt nhất thời vui vẻ.
"Đây chính là chỗ tốt của việc kết giao nhiều bằng hữu, chỉ có điều lần này mời được Kim Bài Trảm Yêu Nhân, lần sau chỉ sợ là không mời nổi."
Bãi phế tích.
"Cái gì, Cửu Hồn Thảo, ngươi chắc chắn chứ?"
Thử Vương Tiết Phàm lập tức đứng thẳng dậy nhìn Quy Thường nói. "Chủ nhân, thuộc hạ vô cùng chắc chắn."
Quy Thường gật đầu xác nhận nói.
"Được được được, một cây Cửu Hồn Thảo đủ để cho ta an toàn độ qua lôi kiếp."
Thử Vương Tiết Phàm sắp sửa phải đối mặt với Lôi Kiếp Thử Sinh lần thứ nhất, hắn còn lo lắng bản thân không độ được, nhưng ăn Cửu Hồn Thảo vào xác suất hắn thành công độ kiếp đã đạt đến 7-8 phần.
...
"Cửu Hồn Thảo bảo mật, đừng để Cẩu Vương cùng Chương Lang Vương biết, tiểu hài tử nhân loại kia nhốt kỹ, chúng ta sẽ chờ phụ thân của hắn đem Cửu Hồn Thảo đến."
"Ngoài ra, bảo các con chuột khác cảnh giác, nhân loại còn xảo quyệt hơn hồ ly vạn phần, cẩn thận bọn họ giở trò."
Thử Vương Tiết Phàm cũng vô cùng cảnh giác, đem chuột phân tán ở các yếu điểm của bãi phế tích, để đề phòng nhân loại giở trò.
"Cấm văn của đường Quý Nhân bị phá, người bị Thử Yêu bắt đi là Lục Thế Viễn"
Nơi mà Bạch Miêu Khả Nhi sống cách đường Quý Nhân tương đối gần, cấm văn của đường Quý Nhân mất đi hiệu lực, nàng lập tức cũng cảm giác được, nhìn thấy rất nhiều Trảm Yêu Nhân xông về phía đường Quý Nhân.
Nàng hiếu kỳ đường Quý Nhân đã xảy ra chuyện gì, cũng may chuột có chuột đạo, miêu cũng có miêu đạo, rất nhanh nàng đã biết rõ đường Quý Nhân xảy ra chuyện gì.
Vừa nghe là ân nhân cứu mạng bị bắt, nàng nhất thời cũng gấp gáp. "Xem ra chỉ có thể mạo hiểm một lần!"
Bạch Miêu Khả Nhi không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại liền mò về phía bãi phế tích, xem ra là chuẩn bị đi cứu người.
"Lão đại, ngươi là chuẩn bị động thủ với bãi phế tích à?" Bì Bì Thử có chút hưng phấn hỏi.
"Thế nào, có vấn đề à?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Không thành vấn đề, tại sao có thể có vấn đề chứ, ta sớm đã muốn đánh hạ bãi phế tích. Chỉ e ngại tam hại của bãi phế tích quá đoàn kết, ta sợ gãy binh gãy tướng mới không có động thủ với bọn hắn. Bãi phế tích là cái gì chứ, đó là thức ăn.”
Bãi phế tích là nơi rác rưởi chất đống của cả kinh thành, rất nhiều thức ăn quan lại quyền quý ăn không hết đều làm thành rác rưởi vứt bỏ, mà bãi phế tích chính là nơi tàn cơm phế thực chất đống.
Thủ hạ của Thử Vương Kinh Nhạc rất nhiều, hắn cũng cần thức ăn để nuôi thủ hạ của hắn, cho nên hắn đã sớm để mắt tới bãi phế tích.
"Vậy làm tốt việc chuẩn bị tiếp nhận bãi phế tích đi."
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ trả lời một câu.
"Vâng, lão đại, ta đi chuẩn bị ngay bây giờ!"
Bì Bì Thử cực kỳ phấn khích triệu hoán Thử triều đi chấp hành...