"Không, không được, a..."
Chương Lang Vương cùng Cẩu Vương bị đóng đinh ở giữa không trung cứ như vậy trơ mắt nhìn hắc ảnh Nhãn Kính Vương Xà nhe răng nuốt chửng bọn hắn.
Hoàng Đông Kiệt nấc một cái, liền thu ám thuỷ của mặt đất lại chuẩn bị rời đi. "Chờ đã”
Lý Nhiên Thiên gọi Hoàng Đông Kiệt lại.
"Có việc gì?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Ngươi có thể nào rời khỏi kinh thành hay không?"
Lý Nhiên Thiên không hỏi ảnh yêu đặc thù vì sao không động thủ với hắn, bởi vì hỏi cái này không có ý nghĩa gì cả.
Sau khi trực diện hiểu rõ sự mạnh mẽ và quỷ dị của ảnh yêu đặc thù, hắn biết ảnh yêu đặc thù này tuyệt đối là sự tồn tại đặc biệt nhất quỷ dị nhất trên đời, Trảm Yêu ty e rằng không có năng lực diệt trừ ảnh yêu đặc thù.
Cũng may ảnh yêu đặc thù chỉ thôn phệ yêu ma quỷ quái, tạm thời không cảm thấy hứng thú đối với nhân loại.
Nhưng có sự tồn tại của ảnh yêu đặc thù như vậy ở kinh thành, bách tính kinh thành chỉ có thể sợ hãi sống qua ngày.
Cho nên hắn hy vọng ảnh yêu đặc thù có thể rời khỏi kinh thành. "Không thể"
Hoàng Đông Kiệt trực diện hồi đáp.
"Vậy không có cách nào cả."
Lý Nhiên Thiên nói xong, ánh mắt kiên định, đám lửa lơ lửng trên người hắn trở nên càng lớn càng thâm trầm hơn, ngay cả nhiệt độ chung quanh cũng trở nên cao lên không ít.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta, cần gì phải làm chuyện điên rồ chứ!"
"Ta biết, nhưng ta là Trảm Yêu Nhân, trách nhiệm của ta chính là trảm yêu trừ ma!"
Lý Nhiên Thiên nói xong, liền dứt khoát tấn công về phía Hoàng Đông Kiệt.
Qua hơn mười hơi thở, Lý Nhiên Thiên vết thương chồng chất nằm trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Bạch Miêu Khả Nhi ngậm Lục Thế Viễn không biết chạy bao lâu rồi, đột nhiên khí lực yếu đi, Bạch Miêu thân thể cao lớn mang theo Lục Thế Viễn ngã văng ra ngoài.
Một cái ném này, Bạch Miêu Khả Nhi biến trở về hình thể mèo bình thường, bộ phận bạch mao trên người bị huyết dịch dần dần nhuộm thành Hồng mao, nàng hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi.
"Khả Nhi, ngươi cũng bị thương rồi, sao còn ngốc nghếch mang theo ta, ta chính là một sự trói buộc, ngươi nên ném ta đi, Lục Thế Viễn bất chấp thân thể té bị thương, đứng dậy ôm lấy Bạch Miêu Khả Nhi, vô cùng tự trách nói.
"Khụ khụ, đi nhanh lên, lát nữa bọn họ sẽ đuổi theo tới!"
Bạch Miêu Khả Nhi không muốn để Lục Thế Viễn ở chỗ này tự trách uổng phí hết thời gian, gọi hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi. Lục Thế Viễn cũng biết bây giờ không phải là lúc tự trách, mang theo Bạch Miêu Khả Nhi bỏ chạy.
"Bỏ ta xuống, một mình ngươi trốn càng dễ dàng hơn."
"Ngươi vì cứu ta mà bị thương thành như vậy, nếu như ta bỏ rơi ngươi, ta sẽ không phải là con người."
Lục Thế Viễn cúi đầu nhìn Bạch Miêu, ngữ khí vô cùng kiên quyết nói.
Chỉ là trong khoảnh khắc hắn cúi đầu, một cự vật trắng nhung đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn đụng vào, gương mặt rơi vào nửa phần, sau đó bị lực đàn hồi khổng lồ bắn ra.
Lục Thế Viễn liền lùi lại mấy bước, trực tiếp ngồi sập xuống đất, khi thấy rõ cự vật trước mắt, hắn nhất thời trở nên sợ hãi, thực sự là mới vừa ra khỏi hang sói, lại chạy vào hang hổ.
Cự vật đột nhiên xuất hiện không phải ai khác, chính là Thử Vương Kinh Nhạc, ừm, chính là con Bì Bì Thử kia.
Lúc này Kinh Nhạc là tư thái đứng thẳng, dáng dấp mập mạp cao hơn hai mét là bản thể của Kinh Nhạc, bình thường hắn đều là biến nhỏ thân hình mới vào hang chuột.
Cái bụng tròn tròn khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một con Long Miêu đứng dậy, Lục Thế Viễn chính là đập vào cái bụng tròn vo của hắn mới bị văng ra.
"Tiểu hài tử ngươi dũng cảm đấy, mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên dùng mặt đập vào bụng ta."
"Ba"
Kinh Nhạc nói xong, còn cố ý dùng móng chuột vỗ vào cái bụng của mình một cái, sau đó trên cái bụng tròn vo xuất hiện tầng tầng sóng thịt.
Tình cảnh này xuất hiện ở trên người nhân loại có thể khó coi, nhưng xuất hiện ở trên thân động vật, vậy ai có thể cự tuyệt được việc đi sờ cái bụng lông mao của Long Miêu chứ.
"Thử Vương Kinh Nhạc”
Bạch Miêu Khả Nhi nhận ra Thử Vương Kinh Nhạc, trước đây chính là Thử Vương Kinh Nhạc vây công Miêu lão đại Miêu Cát, nàng mới thừa cơ trốn ra được.
Nhìn thấy Thử Vương Kinh Nhạc, Bạch Miêu Khả Nhi cũng không cảm thấy tuyệt vọng giống như Lục Thế Viễn, Thử Vương Kinh Nhạc là thuộc hạ của ảnh yêu đặc thù, nàng chưa từng nghe qua ảnh yêu đặc thù ra tay đối với nhân loại.
Ảnh yêu đặc thù cũng như vậy, vậy thái độ của Thử Vương Kinh Nhạc đối với nhân loại, có lẽ cũng như vậy. Trực giác nói cho nàng biết, có thể nhờ vào đó mà chạy thoát khỏi sự truy sát của một con Thử Vương Tiết Phàm khác.
"Xoẹt"
Không đợi Bạch Miêu Khả Nhi suy nghĩ nhiều, Thử Vương Tiết Phàm đuổi theo tới.
"Kinh Nhạc, tại sao ngươi lại ở đây!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Kinh Nhạc, Thử Vương Tiết Phàm liền giống như xù lông lên chăm chú nhìn Kinh Nhạc. Như thể Kinh Nhạc đến, khiến cho hắn không có bất kỳ chuẩn bị nào.
"Ồ hô, đây không phải Thử Vương Tiết Phàm của bãi phế tích chúng ta sao, sao lại mù một con mắt rồi, đây là bị ai bắt vậy?"
"Chậc chậc, không phải là bị con tiểu Miêu Yêu này cào đấy chứ. Xem ra là vậy rồi, Tiết Phàm, ngươi thực sự là đem mặt mũi của Thử Tộc vứt hết rồi."